"Là giả! Tất cả đều là giả!".
Trong phòng tiếp khách ở công ty chi nhánh của Dương Hoa ở Bồ Thành, Trương Tinh Vũ nhảy phắt lên, chỉ vào màn hình livestream trên điện thoại rồi gào lên.
Bọn họ đây là muốn hủy hoại thần y Lâm.
Nếu tất cả những chuyện này là thật, thì chẳng phải cậu con rể hoàn hảo không tì vết của bà ta sẽ không còn sao?
Trương Tinh Vũ không tin.
Cũng không thể chấp nhận được chuyện này.
Bao gồm cả Tô Quảng và Tô Nhu.
Nhất là Tô Nhu, đôi mắt cô mở to, nhìn màn hình với ánh mắt không thể tin được, một lát sau mới tái mặt nhìn quản lý Vương: "Rốt... rốt cuộc chuyện này là sao?".
"Cô Tô Nhu, tôi... tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi chắc chắn Chủ tịch Lâm không phải là người như vậy, bọn họ đang vu oan cho Chủ tịch Lâm thôi, cô đừng tin", quản lý Vương khẳng định chắc nịch.
"Những ai từng tiếp xúc với Chủ tịch Lâm đều biết anh ấy là người như thế nào. Tôi tin chắc nhiều người dân của Hoa Quốc cũng sẽ không nghe những lời nói từ một phía của người này, nhưng... ông không phát giác ra sao? Có người đang thêm dầu vào lửa, thừa cơ đạp cho Chủ tịch Lâm thêm cái cái! Bọn họ thuê nick tạo thanh thế ở trên mạng, bây giờ các bình luận đều chửi rủa Chủ tịch Lâm... Nếu để bọn họ được đà làm tới, thì cho dù là giả cũng sẽ biến thành thật".
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, giọng nói hơi run rẩy.
Cô cũng là người kinh doanh, cũng biết rõ tình hình hiện giờ, đương nhiên có thể nhìn ra được ngay mối quan hệ lợi lại.
Bị người ta vu oan không đáng sợ.
Đáng sợ là... có người tin.
Đáng sợ hơn nữa là... có người dắt mũi, khiến những người vốn không tin lại tin.
Bây giờ là nền kinh tế truyền thông, là thời đại lưu lượng số và thông tin mạng.
Bản tính của con người là gió chiều nào theo chiều ấy.
Trong thời đại này, những người không biết rõ chân tướng là dễ a dua nhất, chuyện gì mà đám đông cảm thấy đúng, bọn họ liền cho là đúng không chút suy nghĩ, cũng không quan tâm chân tướng sự việc là gì, cũng không chấp nhận việc thực ra mình là người sai.
Bây giờ thần y Lâm đang ở trong tình cảnh như vậy.
Chỉ cần danh dự của anh mất hết, rơi từ thân phận thần y đức cao vọng trọng xuống thân phận tội phạm giết người tội ác tày trời, thì tất cả mọi thứ anh có được ở trong nước thậm chí là nước ngoài sẽ biến mất.
Cả Hoa Quốc sẽ không còn chỗ cho anh tồn tại.
Anh sẽ bị muôn người phỉ nhổ.
Tiếng xấu vạn năm.
Những lời nói của Tô Nhu khiến tất cả mọi người đều hoảng lên.
“Sự việc nghiêm trọng như vậy sao?”.
“Làm sao bây giờ? Ông ta vẫn đang nói hươu nói vượn kia kìa!”, một nhân viên chỉ vào Thái Chính Thuần trong màn hình livestream nói.
Tô Nhu không nói gì.
Những việc như thế này không phải một mình cô có thể thay đổi được.
Hay nói cách khác, cục diện này gần như đã không thể thay đổi được nữa.
Dù sao người dân trên cả nước đều đang xem màn livestream chẳng khác nào thẩm vấn này.
“Tội danh” của thần y Lâm đã thông qua lời kể của Thái Chính Thuần lọt vào tai từng người.
Tô Nhu nhắm hai mắt lại, ngồi trên ghế với vẻ bất lực.
Không biết tại sao, trong lòng cô cảm thấy vô cùng chán nản và bất lực, còn rất đau khổ.
Cô không rõ cảm giác này là gì.
Cũng không thể che giấu nó.
Rè…
Đúng lúc này, điện thoại của quản lý Vương rung lên.
“Cậu Kỷ Văn?”.
Quản lý Vương nhìn số điện thoại, vô cùng kinh ngạc, vội ấn nút nghe.
“Ừ, ừ… Được…”
Nói được mấy câu, quản lý Vương liền ngắt máy.
“Quản lý Vương, anh Kỷ Văn gọi điện thoại bảo gì ông vậy?”, Tô Nhu vội mở mắt ra hỏi.
Hiện giờ Kỷ Văn và Khang Gia Hào là những luật sư nổi tiếng trong và ngoài nước. Xảy ra chuyện như thế này thì chắc chắn bọn họ sẽ bị kinh động, cũng không biết bọn họ ra tay có thể làm giảm tầm ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất hay không.
“Tôi cũng không biết nữa, cậu Kỷ Văn nói vừa nãy Chủ tịch Lâm gửi tin nhắn cho cậu ấy, yêu cầu chúng tôi làm chút việc. Không nói nữa cô Tô Nhu, các cô cứ ở đây nghỉ ngơi đi, tôi xin phép!”.
Quản lý Vương nói xong liền vội vàng rời đi.
“Quản lý Vương…”, Tô Nhu còn định hỏi han, nhưng ông ta đã rời khỏi phòng tiếp khách.
Tô Nhu ngập ngừng một lát rồi lại quay sang nhìn giao diện livestream trên màn hình điện thoại trước mặt, thở dài một tiếng rồi cũng không dám xem nữa.
…
Cô không biết rằng, vào lúc này, tất cả những người từng có thù oán mâu thuẫn với Dương Hoa và các kình địch thương mại đều đang ra tay.
Có đầy người đang đổ thêm dầu vào lửa, nhân lúc cháy nhà hôi của.
Cổ phiếu vẫn đang trên đà tăng của Dương Hoa bỗng xảy ra biến động, và có dấu hiệu đi xuống.
Đây là hiện tượng hiếm có từ lúc Dương Hoa thành lập đến nay.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Khi việc livestream ở câu lạc bộ Dạ Lang vẫn chưa kết thúc, lại xuất hiện mấy màn livestream có liên quan đến Dương Hoa.
Là cảnh tượng nhân viên ở trụ sở chính của Dương Hoa nghỉ việc.
Bọn họ nói cảm thấy xấu hổ khi phải làm việc cho loại súc sinh tội ác tày trời như Lâm Chính.
Ngoài ra, còn có gần 100 người xông tới cửa tập đoàn Dương Hoa, giăng biểu ngữ tẩy chay công khai.
Livestream còn chưa kết thúc, sự việc lại bị đẩy lên một cao trào mới…
Sự tẩy chay nhanh chóng và thăng cấp của vụ việc đã khiến người ta nhìn ra được tất cả những việc này đều có người đứng sau thao túng.
Nhưng đúng lúc này, sự việc lại có thêm bước ngoặt.
Phòng livestream của rất nhiều kênh bỗng tối đen.
Hóa ra có rất nhiều người ăn mặc quái dị xông vào câu lạc bộ Dạ Lang.
Bọn họ cầm đao kiếm sáng loáng, công khai chém về phía những người đang quay video…
Máu tươi lại nhuộm đỏ quán bar này.