“Điên rồi! Thần y Lâm điên rồi!”.
“Chắc chắn đây là người của Dương Hoa! Thần y Lâm đang trả thù! Anh ta đang trả thù!”.
“Mau báo cảnh sát! Mau lên!”.
Người trong phòng livestream đều bị dọa sợ.
Tất cả bọn họ đều không thể đoán trước được sự việc này.
“Coi trời bằng vung!”.
“Thần y Lâm làm càn quá rồi!”.
Rất nhiều người tai to mặt lớn đang theo dõi sự việc cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
Đã lúc này rồi, Lâm Chính không nghĩ cách giải thích mà còn gọi người đến tàn sát?
Anh còn chê việc này chưa đủ lớn sao?
Đây chẳng phải là chứng thực tội danh mà Thái Chính Thuần đã tố cáo, khiến bản thân càng khó ăn nói hơn sao?
“Rốt cuộc thằng ngốc này muốn làm gì vậy?”.
Trong nhà họ Trương ở tỉnh Quảng Liễu, ông cụ Trương tức đến mức đập bàn rầm rầm.
Ông ta biết thần y Lâm chính là Lâm Chính, là cháu rể của mình.
Sau khi biết chuyện này, một người vẫn luôn không dùng điện thoại như Trương Trung Hoa liền vội vàng bảo người mở livestream ra. Ông ta vốn đang chờ Lâm Chính có thể dùng thủ đoạn tuyệt diệu gì đó để xoay chuyển tình thế, nhưng không ngờ anh lại tự đổ dầu vào lửa cho cháy to thêm.
Đúng là khiến người ta không thể hiểu được.
Còn hiện trường thì đã mất khống chế.
Rất nhiều cảnh sát ập tới.
Nơi này cũng bị vô số người bao vây chặt chẽ.
Các phóng viên đã không thể quay chụp được nữa.
Hơn trăm chiếc điện thoại đang livestream ở hiện trường.
“Thần y Lâm, cậu đang làm gì đấy hả? Muốn giết người diệt khẩu sao?”, sắc mặt Thái Chính Thuần hơi thay đổi, nhìn những người đang cầm đao kiếm thậm chí là súng xông vào, liền lớn tiếng quát: “Tôi nói cho cậu biết, cho dù cả nhà họ Thái chúng tôi chết hết cũng không sao, bởi vì chính nghĩa sẽ không chết! Sớm muộn gì sự thật cũng được công bố!”.
Ông ta tức giận nói, khảng khái ngẩng đầu ưỡn ngực như một đấu sĩ.
Rất nhiều người ở hiện trường và ở phòng livestream đều khen hay, có người vỗ tay, có người bấm like.
Lâm Chính lẳng lặng nhìn Thái Chính Thuần, khuôn mặt nở nụ cười đắc ý.
Nhưng trong mắt những người khác thì nụ cười này của anh chính là cam chịu số phận…
Cô gái đanh đá đang nằm dưới đất không khỏi bật cười.
“Thần y Lâm! Lần này anh đã biết sự lợi hại của người Bồ Thành chúng tôi rồi chứ?”, cô ta cười nói: “Bố tôi đã nói đến thế rồi, anh dám làm gì nào? Dám giết ông ấy sao? Hừ, ông ấy không sợ chết, nhưng nếu anh giết ông ấy, thì tất cả những gì ông ấy nói sẽ trở thành sự thật! Anh sẽ thân bại danh liệt, bị muôn người phỉ nhổ, tiếng xấu vạn năm, ha ha ha…”
Cơ thể của cô ta không ngừng run rẩy, trong ánh mắt tràn ngập sự khoái trá.
Cô ta biết mình đã thắng.
Không có gì khiến cô ta khoái trá hơn việc này.
Đây chính là kết cục của những kẻ đối đầu với chúng tôi.
Có lẽ thực lực của chúng tôi không bằng anh.
Nhưng cho dù có chết, chúng tôi cũng sẽ không để anh được dễ chịu! Chúng tôi không sợ anh!
Chúng tôi thà ngọc nát đá tan!
Ánh mắt cô gái đanh đá sắc bén, những người bên cạnh cô ta cũng trở nên kiêu ngạo.
Đây chính là thủ đoạn của bọn họ!
Cũng là chỗ dựa của bọn họ, là bằng chứng bọn họ khiến người đời sợ hãi.
Chỉ cần lần này bọn họ thành công lật đổ thần y Lâm thì họ sẽ trở nên nổi tiếng trên cả thế giới, tất cả mọi người sẽ phải sợ hãi bọn họ.
Tuy quá trình đã vượt khỏi tầm kiểm soát của bọn họ, nhưng kết quả… đúng là khiến người ta phải vui mừng.
“Cô tưởng tất cả mọi thứ đang nằm trong tay các cô sao?”, đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng, bình tĩnh nói.
“Lẽ nào lại nằm trong tay anh sao?”, cô gái đanh đá cười khẩy.
“Phải”.
Lâm Chính gật đầu.
Bỗng nhiên.
Anh chộp lấy thanh đao trong tay người bên cạnh, nhanh chân bước tới, rồi đâm mạnh vào lồng ngực Thái Chính Thuần trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người,
Phập!
Một âm thanh quỷ dị vang lên.
“Cái gì?”.
Tất cả đều ồ lên.
Thái Chính Thuần lùi lại hai bước, thanh đao kia đâm xuyên lồng ngực ông ta từ phía sau, miệng ông ta không ngừng trào ra máu tươi, sau đó nặng nề ngã xuống đất, thở thoi thóp.
“Bố!”.
Cô gái đanh đá gào lên.
“Ông chủ!”.
Tất cả người nhà họ Thái cũng ùa tới.
Ai nấy đều trố mắt ra nhìn.
Không ai hiểu được tại sao Lâm Chính lại dám ra tay vào thời điểm nhạy cảm này.
Hơn nữa… còn thẳng tay giết Thái Chính Thuần.
Lẽ nào… anh thực sự không quan tâm đến việc thân bại danh liệt sao?
“Ha ha ha, thần y Lâm, đây là cậu tự đâm đầu vào chỗ chết, không thể trách ai được, ha ha ha…”, Lâm Côn Luân đang ngồi trước màn hình livestream cười lớn.
“Lần này thì không ai có thể cứu cậu được rồi”, Lâm Diệp cũng không khỏi lắc đầu, ánh mắt tỏ vẻ tiếc nuối.
“Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Chẳng phải bình thường thằng nhóc này rất thông minh sao? Tại sao lại làm chuyện này chứ?”, ông cụ Trương tức đến mức hất mạnh chén trà trên bàn xuống đất.
Còn Trương Tinh Vũ và Tô Nhu đang ở công ty chi nhánh cũng kêu lên thất thanh.
Sau đó, Trương Tinh Vũ liền òa khóc nức nở.
Chủ tịch Lâm tiêu đời rồi.
Cậu con rể hoàn hảo của bà ta cũng đi đời nhà ma rồi.
Sau cái chết của Thái Chính Thuần, cả phòng livestream liền bùng nổ.
Truyền thông cũng bùng nổ.
Tất cả nền tảng livestream đều sụp đổ.
Tất cả cư dân mạng của Hoa Quốc… đều xôn xao.
“A Hào! Con nhìn đi! Con mở mắt ra nhìn đi! Bây giờ người hại con đã muôn kiếp không trở mình được nữa rồi!”, quý bà kia ôm lấy Nông Hào, ánh mắt lóe lên vẻ âm độc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Giờ phút này, cục diện đã không thể xoay chuyển được nữa.
Tất cả đã ngã ngũ.
Thần y Lâm điên rồi!
Anh ta điên thật rồi!
Anh ta sắp để lộ bản tính của mình rồi!
Gần như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Nhưng đúng lúc này…
“Cắt!”.
Một tiếng phát loa bỗng nhiên vang lên, sau đó rất nhiều người của đoàn làm phim tiến vào phòng bao.
Người dẫn đầu… chính là đạo diễn hàng đầu trong nước, Tống Kinh!