Ngải Hồng quá tư vụ và cũng quá ngốc nghếch.
Suy nghĩ của cô ta quá đơn giản. Trong ký ức của cô ta có lẽ cô nhi viện chính là nơi nương tựa
Cô ta không cho phép bất cứ ai phá hoại nơi đó. Nhưng cô ta phải chấp nhận sự thật thôi.
Lâm Chính rời đi. Ngải Hồng đờ đẫn đứng im, ánh mắt thẫn thờ nhìn theo bóng lưng Lâm Chính.
Một lúc lâu sau, cô ta ngồi phịch xuống đất, khóc nức nở. Tiếng khóc như xé cả ruột gan.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm. Anh đã hoàn thành việc mình cần làm rồi. Còn về chuyện của cô nhi viện, chẳng qua là việc riêng của Ngải Hồng. Chẳng ai lại vì nó mà mất đi tất cả.
THế nhưng dù Lâm Chính có giải quyết được một bang Hắc Sa thì cũng sẽ có bang thứ hai, thứ ba nhòm ngó bọn họ. Vậy đó không phải cách hay. Huống hồ mặc dù bang Hắc Sa là băng đảng xã hội đen nhưng họ vẫn làm việc có quy tắc.
Duy chỉ có việc em gái Adam là khó để xử lý. Lâm Chính do dự một lúc rồi quyết định nói sự thật cho Adam biết. Adam gần như phát điên khi nhận được điện thoại.
“Tôi nhất định sẽ bắt bang Hắc Sa nợ máu phải đền máu”, Adam gào lên.
“Adam, chuyện này tôi sẽ lấy lại công bằng cho anh nhưng trước mắt điều cần làm là lấy được tro cốt của em gái anh đã. Tôi sẽ đi một chuyến, đưa tro cốt của em gái anh về trước”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Cảm ơn anh chủ tịch Lâm”, Adam tắt máy.
Lâm Chính gọi điện cho Phong phó bang chủ. Chuyện này đương nhiên ông ta biết nhưng vẫn cử người điều tra. Sự việc nhanh chóng có kết quả. Tro cốt của cô gái cũng được giao tới.
Lâm Chính gọi điện cho quản lý Vương để giao tro cốt tới chỗ Adam. Còn về chuyện này, Lâm Chính cũng chuẩn bị xen vào. Dù thế nào cũng phải có lời giải thích cho Adam vì nhóm người Adam giờ đã là người của Dương Hoa rồi.
“Chủ tịch Lâm, chuyện này chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Hay là thế này, cậu cho tôi ba ngày. Trong ba ngày tôi nhất định sẽ cho cậu đáp án”, Phong phó bang chủ tỏ vẻ áy náy.
Nghe thấy vậy Lâm Chính cũng không dễ gì phát tiết, đành phải đồng ý và quay về Dương Hoa chờ đợi.
Tâm trạng của Adam không được ổn định cho lắm. Nhưng hắn vẫn còn lý trí, biết mình không đủ mạnh để xử lý bang hắc Sa, cũng không thể nào bảo Lâm Chính giúp trừ khử bọn họ được. Phong phó bang chủ đã nói như vậy rồi thì hắn cũng đành phải chờ đợi mà thôi. Để xem ông ta sẽ giải thích thế nào.
Tô Nhu và Tô Quảng, Trương Tinh Vũ cùng quay về Giang Thành. Họ thấy Bồ Thành không được yên bình cho lắm. Tô Nhu gọi điện cho Lâm Chính nhưng anh nói chưa về được, đành nói với cô khi nào về anh sẽ giải thích.
Tô Nhu còn tưởng Lâm Chính định giải thích chuyện mà cô hiểu lầm anh trước đó nên không nghĩ nhiều. Sau chuyện này, thái độ của Tô Nhu dành cho Lâm Chính dịu dàng hơn nhiều.
Lâm Chính biết suy nghĩ của Tô Nhu nhưng anh không dễ gì giải thích qua điện thoại nên dự định sau khi về Giang Thành thì sẽ nói rõ. Đương nhiên không phải anh ngồi không. Chuyện của em gái Adam được nói qua miệng của Ngải Hồng. Còn tình hình cụ thể khi đó thì vẫn phải cử người điều tra mới được.
Trong lúc chờ đợi, có một số điện thoại goi tới cho Lâm Chính.
“Là chủ tịch Lâm của Dương Hoa phải không?”, giọng nói bên kia vang lên vô cùng lạnh lùng.
“Là tôi, ai vậy?”
“Chúng tôi là Thiên Khải. Chúng tôi nhận được tin báo rằng cậu vi phạm quy định của đại hội nên sẽ điều tra, hi vọng cậu có thể phối hợp với chúng tôi. Chúng tôi sẽ gặp gậu sau nửa tiếng nữa”.
Nói xong điện thoại được tắt máy.
Thiên Khải?
Đại hội?
Lâm Chính tối mặt. Anh không biết Thiên Khải là gì…nhưng đại hội thì anh biết có nghĩa là gì.
Lâm Chính suy nghĩ sau đó lập tức gọi điện cho Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương. Đối với đại hội, chẳng ai hiểu rõ bằng bọn họ.
Chỉ không ngờ hai người như bị sét đánh ngang khi nghe thấy hai từ “Thiên Khải”: “Chủ tịch, sao…cậu lại bị người của Thiên Khải để ý rồi?”
“Xong đời rồi…”, phản ứng của bọn họ vô cùng khoa trương. Nguyên Tinh còn hét ầm lên.
“Rốt cuộc Thiên Khải là gì vậy?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Đó là đội phán quyết của đại hội, chuyên đi trừng trị những kẻ vi phạm quy định. Bọn họ được thành lập một tuần trước…có rất nhiều người chưa từng nghe nói về họ. Nhưng về điểm này thì có thể biết…sức mạnh của họ là thứ mà không thể động vào”, Tào Tùng Dương nói.
Lâm Chính tái mặt. Lúc này, quản lý Vương chạy vào: “Chủ tịch Lâm, bên ngoài có một nhóm người nói là muốn gặp cậu…