Đến nhanh vậy? Lâm Chính cầm điện thoại và chau chặt mày. Bọn họ nhanh quá.
“Chủ tịch Lâm, tôi sẽ lập tức gửi toàn bộ tài liệu liên quan tới Thiên Khải cho cậu. Cậu xem cho kỹ. Tuyệt đối không được để xảy ra xung đột với bọn họ, không được làm trái ý họ. Nếu sự trừng phạt của họ đưa ra không quá nặng thì hãy chấp nhập”.
“Một câu nói thôi, chuyện to hóa chuyện nhỏ”, hai người kia đồng loạt khuyên Lâm Chính. Lâm Chính im lặng rồi gật đầu.
“Mời họ tới phòng khách uống trà đi”, Lâm Chính nói, sau đó nhận tài liệu mà Tào Tùng Dương gửi tới.
Anh mở hòm thư ra và bắt đầu đọc. Quả nhiên Thiên Khải là đội quân được sinh ra để bảo vệ đại hội.
Đại hội sắp diễn ra. Tuy nhiên cũng càng lúc có càng nhiều người để có thể trở nên bất bại ở đại hội mà đã không từ thủ đoạn tiến hành tàn sát các thế lực khác. Với những đối thủ mang tính uy hiếp thì bọn họ đều tìm cách diệt tận gốc.
Những kỳ đại hội trước đó, trước khi đại hội bắt đầu thì mưa máu cũng diễn ra không ngớt. Vô số người bị giết chết, máu chảy thành sông. Điều đó gây ra sự ảnh hưởng vô cùng lớn.
Vì vậy từ lần đại hội này, phía bên trên đã thành lập một đội phán quyết Thiên Khải. Đương nhiên đại hội không có ý can dự vào việc chuẩn bị của các thế lực nhưng cũng không thể thả lỏng để họ thích làm gì thì làm được.
Thành lập đội quân này với mục đích ban đầu là như vậy. Đó là lẳng lặng ràng buộc các bên để họ không làm càn. Nếu ngay cả sự ràng buộc cũng không có thì chắc là trước khi đại hội diễn ra, việc tàn sát sẽ không ngừng gia tăng.
Một khi sự ảnh hưởng được nhân lên thì sẽ rất khó xử lý. Vì vậy tác dụng chủ yếu của đội Thiên Khải là chấn nhiếp. Tuy nhiên Lâm Chính lại không ngờ một tổ chức mạnh như vậy là tìm tới anh.
Mặc dù thời gian thành lập khá ngắn nhưng thực lực của họ vô cùng khủng khiếp. Đội Thiên Khải có tổng cộng 13 người, mỗi người đều là những kẻ luyện võ siêu cấp. Những người này có thân phận thần bí, không thuộc về bất kỳ thế lực nào. Cũng không ai biết họ tới từ đâu, càng không biết họ phục vụ cho ai.
Còn về thủ đoạn của đội Thiên kHải thì sớm đã được truyền khắp giới võ đạo rồi. Do Lâm Chính có quá nhiều rắc rối ở Bồ Thành nên chưa kịp để tâm.
Hóa ra ba ngày trước, đội Thiên KHải đã tiêu diệt một thế lực bất kham. Đó là Nhật Nguyệt Thần Tông.
Thế lực ẩn thế này có thể sánh ngang với Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái. Nhật Nguyệt Thần Tông đã tồn tại 180 năm rồi và cũng là một thế lực lầu đời, địa bàn nằm ở dãi núi phía Bắc, có mối quan hệ hùng hậu, phủ khắp cả nước. Thiên tài trong thần tông nhiều vô số kể.
Cấp trên của Thiên Khải đã yêu cầu bọn họ ngăn chặn việc đàn áp của Nhật Nguyệt Thần Tông. Bởi vì trong một tháng ngắn ngủi thôi mà tông môn này đã tiêu diệt tới 16 tông môn khác, kết nạp thêm 37 gia tộc, tạo ra sự hỗn loạn và đổ máu kinh khủng.
Nếu như Nhật Nguyệt Thần Thông nghe lời đội Thiên Khải, dừng hành động của mình thì chẳng có gì xảy ra. Thế nhưng...bọn họ lại từ chối.
Rõ ràng là họ coi thường đội Thiên Khải. Thế là đội Thiên Khải phải ra tay.
Vào một buổi sáng ba ngày trước, đội Thiên Khải bắt đầu dùng vũ lực. Họ không hề khoa trương, chỉ một hành động...
Giết! Giết từ sáng tới tối. Cả Nhật Nguyệt Thần Tông không còn chừa một ai, tất cả đều bị giết chết. Nhật Nguyệt Thần Tông đã biến mất như thế.
Chuyện này đã được truyền đi khắp thành phố rồi. Đó là các vị lão làng đã cố gắng kìm hãm bớt tin tức lại, nếu không thì sức ảnh hưởng sẽ còn kinh khủng hơn nhiều.
Cũng từ sau chuyện này mà bất kỳ ai nghe thấy hai từ “Thiên Khải” cũng đều cảm thấy sợ hãi. Đến cả Nhật Nguyệt Thần Tông còn bị họ tiêu diệt thì bọn họ là gì chứ?
Chẳng trách Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh nghe thấy họ tìm Lâm Chính thì lại tỏ ra sợ hãi như vậy.
Dù Dương Hoa của Lâm Chính vô cùng hùng mạnh nhưng nếu gây sự với Thiên Khải thì chắc cũng sẽ không thoát khỏi kết cục như Nhật Nguyệt Thần Tông. Lâm Chính chau mày, suy nghĩ.
Thiên Khải mặc dù đáng sợ nhưng nếu không làm chuyện gì quá đáng thì họ cũng sẽ không tìm tới bạn. Anh không phá vỡ quy tắc gì, tại sao họ lại tìm anh chứ?
Đúng lúc này một giọng nói khàn khàn vang lên: “Thần y Lâm, sao lại không chịu gặp chúng tôi?”
Lâm Chính giật mình, vội ngẩng đầu thì nhìn thấy ba bóng hình xuất hiện trước mặt từ khi nào. Tất cả họ đều mặc đồ đen, đeo mặt nạ. Trên mỗi tấm mặt nạ đều có một vết kiếm, sau lớp mặt nạ là những đôi mắt lạnh như băng.
Đội phán quyết Thiên Khải. Lâm Chính tỏ ra cảnh giác.
Quả nhiên đáng sợ. Họ đã tiếp cận Lâm Chính mà không hề bị phát hiện.
Đến Lâm Chính mà còn không cảm nhận được. Lúc những người này xuất hiện, ảnh ngự cũng rút kiếm ra chĩa về phía họ.
Mặc dù ảnh ngự mạnh nhưng có lẽ cũng không làm gì được đội Thiên Khải.
“Dừng tay lại”, Lâm Chính trầm giọng. Ảnh ngự thu kiếm về, lập tức rút lui.
Đội Thiên Khải đứng bất động, thản nhiên nhìn Lâm Chính.
“Các vị, chúng tôi có hơi mạo phạm, mong lượng thứ. Mời ngồi”, Lâm Chính đứng dậy nói.
“Không thể tiết lộ! Thần y Lâm, giờ chỉ có chúng tôi hỏi cậu, cậu không được hỏi chúng tôi. Ngoài ra, cậu cũng không được giấu diếm bất cứ điều gì. Nếu không hậu quả cậu tự chịu trách nhiệm”.
Người đàn ông đứng đầu tiên lên tiếng: “3h chiều ngày 15 cậu ở đâu?”
“Biệt thự nhà họ Nông”, Lâm Chính nói.
“Vì vậy cậu là người giết toàn bộ nhà họ Nông?”.
“Đúng vậy”.
“Nhà họ Thái, họ Mậu, họ Tẩu cũng là do cậu?”.
“Đúng vậy”.
“Xem ra cũng thành thật”.
Lâm Chính chẳng có gì giấu diếm. Sau khi hỏi anh xong thì đội Thiên Khải đã xác nhận anh vi phạm quy tắc. Người đứng đầu lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Lâm Chính. Trên tấm lệnh bài là một chữ “phạt”.
“Thần y Lâm, từ ngày hôm nay, cậu phải dừng mọi hành động tàn sát quá độ. Ngoài ra, bản thân cậu bị đày tới đảo Băng Diệm. Bị nhốt ở đây bảy ngày”, người này nghiêm giọng.
“Cái gì?”
Lâm Chính mặt tối sầm: “Tôi bị nhốt sao?”