TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1794: ĐỂ BỌN HỌ TIẾN VÀO

Tin tức bang Hắc Sa bị tiêu diệt trong một đêm làm cả nước kinh động.

Rất nhiều người lấy làm kinh ngạc.

Phải biết rằng, bang Hắc Sa là ông vua không ngai ở Bồ Thành, là bá chủ một phương.

Rốt cuộc là ai đã tiêu diệt bọn họ một cách im hơi lặng tiếng như vậy?

Các thế lực bàn tán xôn xao.

Nhưng một tin còn chấn động hơn đang lan truyền giữa các thế lực lớn.

Đội phán quyết Thiên Khải vào đến Bồ Thành... thì biến mất một cách kỳ lạ.

Không liên lạc được.

Không rõ đi đâu.

Đây không phải là chuyện đùa.

Đội phán quyết Thiên Khải là người đại diện phát ngôn của đại hội.

Đại hội sắp khai mạc, bọn họ đại diện cho trật tự của đại hội, không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không đại hội sẽ máu chảy thành sông.

Trước giờ vị trí của đội phán quyết Thiên Khải luôn được công khai rõ ràng.

Tuy người bình thường không dám chọc tới bọn họ, nhưng những gia tộc yếu ớt nhỏ bé bị các thế lực khác ác ý thôn tính, vẫn hi vọng có thể nhận được sự che chở của đội phán quyết Thiên Khải.

Nhưng bọn họ bỗng dưng lại mất liên lạc đột ngột.

Nhất thời, rất nhiều người bắt đầu suy đoán.

Chẳng lẽ phía đại hội triệu tập bọn họ trở về?

Có người đoán vậy.

Cũng có người đoán có lẽ đội phán quyết Thiên Khải đã gặp chuyện bất trắc.

Dù sao một ngọn núi ở ngoại ô Bồ Thành bỗng dưng bị san bằng trong một đêm, hiện trường còn có dấu vết đánh nhau, đương nhiên là khiến người ta phải liên tưởng đủ thứ.

Nhưng ngay hôm đó, người đưa ra suy đoán này đã bị người ta đánh thành người thực vật, hơn nữa người ra tay lai lịch bất minh.

Thế là mọi người không dám suy đoán bậy bạ nữa.

Đó là đại hội, ai dám mạo phạm chứ?

Nhưng chuyện ở Bồ Thành đã khiến lòng người hoang mang lo sợ.

Rốt cuộc bang Hắc Sa đã bị ai tiêu diệt?

Đội phán quyết Thiên Khải đã đi đâu?

Ngọn núi ở ngoại ô Bồ Thành đã bị ai san bằng?

Mấy vấn đề này đã trở thành chủ đề thảo luận nóng hổi cho mọi người.

Nhưng Lâm Chính không chút quan tâm.

Anh đã ở trong phòng phẫu thuật của học viện Huyền Y Phái hơn 20 tiếng, các bác sĩ giỏi nhất của học viện đang làm phẫu thuật cho anh.

Trận chiến ở Bồ Thành khiến anh bị thương rất nặng.

Có lẽ anh chưa từng nghĩ rằng tính mạng của mình lại bị mấy viên đạn đe dọa.

Anh đúng là sơ suất, quên mất còn có Phong Nghiêm...

Anh vốn dùng ông ta làm mồi để câu đội phán quyết Thiên Khải, nhưng không ngờ bản thân anh cũng suýt trở thành thức ăn trong miệng cá.

Ngày hôm sau, cuối cùng Lâm Chính cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, nằm trong phòng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Toàn thân anh băng bó như một cái bánh chưng, sắc mặt trắng bệch, vô cùng yếu ớt.

Nhưng cũng may anh có cơ thể đặc biệt, hồi phục rất nhanh, mới ra khỏi phòng phẫu thuật chưa được bao lâu đã có thể xuống giường đi lại.

"Long Thủ! Long Thủ!".

Lâm Chính uống thuốc xong liền lớn tiếng gọi mấy câu.

Long Thủ ở bên ngoài chạy ngay vào.

"Thầy", Long Thủ cung kính nói.

"Những người kia đâu?", Lâm Chính nhỏ giọng hỏi.

"Giam hết lại rồi, nhưng độc trên người bọn họ... hình như đã phát tác, ai nấy đau đớn không thiết sống...", Long Thủ đáp.

Lâm Chính nghe thấy thế, lập tức lấy giấy bút ở trên bàn, viết một phương thuốc đưa cho ông ta.

"Bốc thuốc theo đơn này cho bọn họ uống, có thể làm giảm độc lực".

"Vâng".

Long Thủ gật đầu, vội vàng chạy đi.

Lâm Chính thở hắt ra, nằm xuống ghế nghỉ ngơi một lát.

Bắt được đội phán quyết Thiên Khải có thể nói là đã giải quyết được mối họa lớn trong lòng anh.

Nhưng... mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt.

Rè rè...

Đúng lúc này có người gọi tới.

Là Nguyên Tinh.

Lâm Chính lập tức ấn nút nghe.

"Giáo chủ!".

"Tình hình sao rồi?", Lâm Chính vội hỏi.

"Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã đến Nam Thành".

"Nam Thành? Địa bàn của Từ Thiên? Nói vậy là bà ta chỉ còn cách Giang Thành một tiếng nữa sao?", Lâm Chính đanh giọng hỏi.

"Phải... Giáo chủ, làm sao bây giờ? Chuyện bên phía Bồ Thành cậu đã giải quyết xong chưa?", Nguyên Tinh vội hỏi.

"Cũng coi như thuận lợi, nhưng tôi... không thể chiến đấu được nữa".

"Hả? Vậy... vậy phải làm sao đây? Chỉ có cậu mới có thể đánh tay đôi với cốc chủ Hồng Nhan Cốc. Nếu chúng ta liên thủ thì may ra có thể tạm thời ngăn cản bà ta. Nếu cậu không chiến đấu được, dựa vào mấy người chúng tôi thì chỉ đỡ được mấy chiêu của bà ta thôi...", Nguyên Tinh có chút lo lắng.

"Đừng lo, tôi có cách! Ông lập tức dỡ bỏ toàn bộ phòng ngự dọc đường, để cốc chủ Hồng Nhan Cốc tiến vào Giang Thành", Lâm Chính nhỏ giọng nói.

"Cái gì?", Nguyên Tinh lập tức kêu lên thất thanh, còn tưởng là mình nghe nhầm.

"Cứ làm theo lời tôi nói".

"Nhưng... giáo chủ..."

"Mau!", thái độ của Lâm Chính rất kiên quyết.

Nguyên Tinh bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu: "Vâng, giáo chủ".

Nói xong liền tắt máy.

Lâm Chính nhắm hai mắt lại, suy nghĩ một lát rồi lại lấy điện thoại ra, đang định gọi đi thì có người gọi tới.

Là Tô Nhu.

Lâm Chính không khỏi sửng sốt, anh do dự hơn 10 giây, mới ấn nút nghe...

"Tiểu Nhu..."

"Có chuyện gì với anh vậy? Gọi mãi không ai nghe máy! Anh chạy đi đâu rồi?", Tô Nhu ở đầu bên kia có chút tức giận.

"À, lúc trước... lúc trước điện thoại của anh đang sạc, nên anh không nghe thấy, xin lỗi em. Em gọi cho anh có chuyện gì sao?", Lâm Chính không khỏi hỏi.

"Chỉ muốn xem anh có bình an hay không thôi, anh không sao chứ?".

"Anh... không sao..."

"Vậy thì tốt".

Tô Nhu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nói: "Đúng rồi, chẳng phải trước đó anh nói có chuyện muốn nói với em sao? Anh nói đi, là chuyện gì vậy?".

Đọc truyện chữ Full