Tô Nhu vừa nói xong, Lâm Chính liền thót tim, vốn định nói luôn.
Nhưng anh ngập ngừng một lát rồi lại thôi.
Anh rất muốn nói thật mọi chuyện với Tô Nhu ngay lúc này.
Nhưng... cốc chủ Hồng Nhan Cốc đang tới, nếu nói chuyện này ra, một khi để bà ta biết thì Lâm Chính chỉ càng gặp rắc rối hơn...
"Tiểu Nhu, bây giờ anh không tiện nói với em, để một thời gian nữa đi. Để một thời gian nữa rồi chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau", Lâm Chính chần chừ một lát rồi nói thẳng.
"Chuyện gì mà bí mật thế?", Tô Nhu cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, hàn huyên mấy câu rồi định tắt máy.
"Đúng rồi Tiểu Nhu, anh còn chuyện này muốn nói với em", Lâm Chính vội kêu lên.
"Chuyện gì vậy?".
"Mấy ngày hôm nay... em đừng đến công ty, ở yên trong nhà đừng đi đâu", Lâm Chính do dự một lát rồi nói.
"Tại sao?".
"Em cũng biết đấy, dạo trước Giang Thành không được yên bình, hình như chuyện của học viện Huyền Y Phái vẫn chưa kết thúc, anh lo em sẽ gặp chuyện".
"Vậy à... Còn anh thì sao? Anh không về sao?", Tô Nhu do dự một chút rồi nói.
"Anh... anh vẫn còn chút việc, sẽ về sau".
“Lúc nào anh về thì gọi cho em... Em nấu cơm cho anh".
"Ừ..."
"Chú ý an toàn".
Cuộc gọi kết thúc.
Tuy chỉ nói mấy câu đơn giản, nhưng Lâm Chính nghe ra được Tô Nhu cũng có tâm sự, hơn nữa... chắc là cô đã có lòng nghi ngờ anh.
Mong là cô có thể chấp nhận sự thật...
Lâm Chính thở hắt ra, tiếp tục xem danh bạ, rồi gọi cho Kỷ Văn và Khang Gia Hào.
Sau khi sắp xếp một loạt công việc, Lâm Chính ra khỏi phòng.
Sau đó đi tới nơi giam đội phán quyết Thiên Khải.
Bọn họ bị giam dưới một tầng hầm ở Giang Thành, chứ không ở trong học viện Huyền Y Phái.
Tuy ở dưới tầng hầm, nhưng điều kiện vật chất rất tốt.
Lâm Chính đã nói không được bạc đãi những người này, phải cung cấp điều kiện tốt nhất cho bọn họ, bất kể là ăn mặc hay môi trường sống cũng phải theo tiêu chuẩn tổng thống.
Tuy bị giam nhưng những người phán quyết Thiên Khải này đều có người hầu kẻ hạ.
Nói bọn họ đến đây nghỉ dưỡng cũng không phải là quá.
Nhưng đối với đội phán quyết Thiên Khải, những điều kiện vô cùng ưu việt mà Lâm Chính cung cấp không đáng giá một xu.
Bởi vì bọn họ có ý chí rất mạnh mẽ, mọi thứ trên đời đều không thể mê hoặc dụ dỗ bọn họ được, có thể sánh ngang với khổ hành tăng lợi hại nhất.
Lâm Chính hơi thở dốc, xuống tầng hầm đang giam những người này.
Lúc này, bọn họ vừa uống thuốc Long Thủ mang đến, làm dịu độc tố trong người, ai nấy đang khoanh chân ngồi thiền.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm quần áo, hiển nhiên trước đó đã bị độc lực hành hạ đến chết đi sống lại.
Thấy Lâm Chính đến, đội trưởng đội phán quyết mở mắt ra, bình thản nhìn anh, sau đó lại nhắm mắt lại.
Hắn không muốn nói với Lâm Chính câu nào cả.
"Thiên Khải đại nhân, có tiện trò chuyện mấy câu không?".
Lâm Chính bước vào, ngồi xuống một chiếc ghế, chậm rãi lên tiếng.
Nhưng cả đội phán quyết không ai nói gì.
"Các anh ở đây đã quen chưa? Đồ ăn có hợp khẩu vị không? Nếu không thích thì tôi có thể lập tức đổi đầu bếp khác. Yên tâm, đầu bếp tôi sắp xếp cho các anh đều là cấp năm sao, nhưng mỗi vùng miền lại có ẩm thực khác nhau, không biết các anh thích khẩu vị gì?", Lâm Chính lại nói.
Nhưng… cả đội phán quyết vẫn im như thóc.
Lâm Chính gõ ngón tay xuống bàn trà trước mặt theo tiết tấu, một lát sau liền gọi: "Người đâu!".
"Giáo chủ!".
Mấy người của Đông Hoàng Giáo bước vào.
Những người canh gác ở đây đều là tinh nhuệ của Đông Hoàng Giáo, canh gác rất nghiêm ngặt.
"Lột quần áo của bọn họ ra, thay sang bộ khác", Lâm Chính nói.
"Vâng".
Mấy người tiến vào.
Lần này thì những người phán quyết không ngồi yên được nữa.
"Các cậu muốn làm gì hả?".
"Tránh ra".
"Khốn kiếp! Các cậu đừng hòng sỉ nhục tôi!".
Những tiếng quát tức giận và nghiêm khắc vang lên.
Nhưng... bọn họ không thể ngăn cản người của Đông Hoàng Giáo, thuốc độc ở trong người không ngừng rút cạn sức lực của bọn họ. Giờ phút này, bọn họ ngay cả đứng cũng khó khăn, chứ đừng nói đến phản kích.
"Thần y Lâm, cậu ức hiếp người quá đáng!", sắc mặt của đội trưởng đội phán quyết lạnh tanh, đanh giọng nói: "Cậu muốn giết thì giết đi, cớ sao lại sỉ nhục chúng tôi như vậy? Cậu đừng quá đáng!".
"Sỉ nhục? Không không không, các đại nhân hiểu lầm rồi, chỉ là tôi thấy quần áo của các anh rách nát quá nên định mang về vá giúp các anh thôi, chứ không có ý gì khác. Huống hồ bây giờ các anh đang bị thương, phải dưỡng thương đàng hoàng, số quần áo này cũng lấm lem bẩn thỉu, nếu tiếp tục mặc sẽ khiến vết thương bị nhiễm trùng", Lâm Chính giải thích.
"Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn làm gì?", đội trưởng đội phán quyết lạnh lùng chất vấn.
"Thiên Khải đại nhân, tôi không hề có ác ý với các anh! Sự việc ra nông nỗi này cũng là các anh ép tôi mà thôi", Lâm Chính lắc đầu.
"Thần y Lâm, cậu làm trái quy định, chúng tôi chỉ làm việc theo quy định, không có chuyện ai ép ai cả. Nhưng cậu lại ra tay với đội phán quyết Thiên Khải chúng tôi, cậu có biết mình đã làm gì không? Cậu có biết hậu quả là gì không? Cậu sẽ bị đại hội truy nã, sẽ có người tới tìm cậu", đội trưởng đội phán quyết trầm giọng quát.
"Vậy đầu tiên phải để bọn họ biết là tôi ra tay đã, không có chứng cứ thì không ai có thể định tội cho tôi cả", Lâm Chính hừ một tiếng.
Đội trưởng đội phán quyết không nói gì.
Bây giờ nói gì cũng vô ích.
Lâm Chính hít vào một hơi, định vào thẳng chủ đề.
"Thiên Khải đại nhân, tôi muốn hỏi anh một câu hỏi. Giữ gìn trật tự của đại hội có phải là chức trách của anh không?".
"Đó là thiên chức của tôi! Từ giây phút trở thành người phán quyết Thiên Khải, chúng tôi đã coi việc giữ gìn trật tự của đại hội là chức trách của mình! Thần y Lâm, cậu muốn nói gì thì nói thẳng đi, đừng hòng bắt bẻ tôi! Như vậy chỉ có lãng phí thời gian của cậu thôi!", đội trưởng đội phán quyết mặt không cảm xúc nói.
Nhưng Lâm Chính lại khẽ lắc đầu, ghé lại gần, nhỏ giọng nói: "Thiên Khải đại nhân, anh có muốn... rời khỏi đây không?".
Đội trưởng đội phán quyết sửng sốt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.
"Ý cậu là sao?".
"Tôi có thể để anh đi".
"Thật sao?", đội trưởng đội phán quyết nhíu mày.
"Đương nhiên, nhưng phải sau đại hội", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Đội trưởng đội phán quyết im lặng một lát rồi khàn giọng nói: "Như vậy chẳng phải là thừa thãi sao? Nếu sau đại hội cậu mới thả tôi, thì không sợ phía đại hội trả thù sao?".
"Đương nhiên là không, bởi vì sau đại hội, phía đại hội sẽ không dám trả thù tôi nữa".
"Tại sao?".
"Tôi sẽ giành chiến thắng ở đại hội, trấn áp quần hùng, một bước lên trời! Tôi của lúc đó sẽ không còn là tôi của bây giờ nữa, bên đại hội muốn động đến tôi chẳng phải sẽ phải suy tính đến hậu quả sao?".
"Ha ha, thần y Lâm cũng thật biết nói đùa, chỉ là câu nói đùa này không buồn cười chút nào cả. Chắc cậu vẫn chưa biết mức độ tàn khốc của đại hội. Tôi thừa nhận cậu rất lợi hại, nhưng người như cậu ném vào đại hội cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, không đáng nhắc đến. Còn việc giành chiến thắng trong đại hội... thì lại càng là mơ mộng hão huyền", đội trưởng đội phán quyết lắc đầu nói.
"Tôi không muốn dùng lời nói để khuyên anh nữa, tôi nghĩ đến lúc đó anh sẽ hiểu".
"Tôi rất mong chờ ngày đó", đội trưởng đội phán quyết gật đầu, sau đó nhìn Lâm Chính: "Vậy là cậu đến đây chỉ để nói chuyện này?".
"Không, còn một chuyện nữa".
"Chuyện gì?".
"Tôi muốn để anh tiếp tục thực hiện chức trách của mình", Lâm Chính nói rất nghiêm túc.