Lời nói của cốc chủ Hồng Nhan Cốc khiến Lâm Chính oán hận ngút trời.
Lúc này, anh chỉ muốn dùng hết sức bình sinh đấu với bà ta, cho dù có chết, cũng phải khiến bà ta thoi thóp.
Nhưng anh biết, mình càng phẫn nộ sẽ càng trúng kế của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Liều mạng thì chỉ có chết!
Tuy Lâm Chính có thiên phú dị bẩm, bắt đầu nghiên cứu y thuật từ lúc mấy tuổi, nhưng tu luyện đến nay mới được 20 năm. Chỉ 20 năm thì làm sao đấu lại được sự cố gắng gần trăm năm của cốc chủ Hồng Nhan Cốc chứ?
Kỳ ngộ? Cốc chủ Hồng Nhan Cốc không hề kém cạnh anh.
Quái pháp? Lâm Chính cũng không có bất cứ ưu thế gì.
Thậm chí, cốc chủ Hồng Nhan Cốc vì tu luyện còn không từ thủ đoạn, dùng cả thịt người. Tuy ngày nào Lâm Chính cũng dùng các loại kỳ hoa dị thảo để tắm, nhưng vẫn không thể đấu với bà ta được.
Trong tình huống này chỉ có thể dùng mưu.
Lâm Chính cũng biết, không thể tiếp tục đánh nhau nữa, như vậy thì anh chết là cái chắc.
Vẫn phải cầm chân!
Giờ phút này, làm sao có thể cầm chân được cốc chủ Hồng Nhan Cốc đang tàn sát tùy ý, không chút kiêng dè đây?
“Cút hết cho tôi! Đừng có lại đây!”.
Lâm Chính gầm lên với các nhân viên công tác của sân bóng đã bị dọa cho đờ đẫn cả người ở xa xa.
Mọi người nào dám lại gần? Liền quay đầu bỏ chạy.
Nhưng chính vì Lâm Chính phân tâm.
Bốp!
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gia tăng sức mạnh.
Lâm Chính lập tức khuỵu một gối xuống đất, khoảnh khắc đầu gối chạm vào mặt đất, mặt đất của sân bóng liền nổ tung, lõm hẳn xuống. Sân bóng chia làm mấy mảnh, nhìn rất đáng sợ.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc khẽ giơ cánh tay lên, sau đó hạ từ giữa không trung xuống.
Tuy bà ta không tiếp tục ép khí về phía Lâm Chính nữa, nhưng khí áp trên đỉnh đầu Lâm Chính vẫn khiến anh khó mà đứng dậy nổi.
Bà ta giẫm nát mặt đất, lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt chứa đầy sự chế giễu, đùa cợt.
“Cơ thể võ thần đúng là rất mạnh, nhưng muốn phá nó tuyệt đối không phải là chuyện khó! Thần y Lâm, cậu đã từng nghe tới Thiên Huyền Thập Tam Chỉ chưa?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc mỉm cười nói.
“Thiên Huyền Thập Tam Chỉ? Bà… bà biết chỉ pháp này?”, đôi mắt Lâm Chính mở to.
“Thiên Huyền Thập Tam Chỉ là dùng một loại chỉ pháp độc đáo điểm vào 13 tử huyệt hiểm nhất trên cơ thể người, đồng thời mở toàn bộ tử huyệt ra! Đây là một loại chỉ pháp chí mạng, đồng thời cũng là một loại chỉ pháp gây tổn thương lớn nhất cho cơ thể con người! Tôi nghĩ cho dù chỉ pháp này không giết được cậu, nhưng làm cậu cạn kiệt sức lực, khiến cậu không còn bao nhiêu khả năng để huy động cơ thể võ thần thì chắc là không khó đâu nhỉ?”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc mỉm cười, sau đó tung người xông tới, giơ hai tay ra, mười ngón tay nhanh như chớp, nặng nề đánh vào người Lâm Chính.
Bụp! Bụp! Bụp!
Gần như trong nháy mắt, Lâm Chính đã bị điểm 13 cái vào người.
Lâm Chính cũng biết tuyệt đối không thể cứ tiếp tục thế này, liền dùng hết toàn lực, húc mạnh vào trán cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Bốp!
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc bị đánh bay đi.
Nhưng Lâm Chính cũng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó lồng ngực phập phồng dữ dội, cơ thể run lên bần bật.
Sức mạnh của Thiên Huyền Thập Tam Chỉ đã tác động lên người anh.
Không thể không nói, Thập Tam Chỉ này có uy lực thật đáng sợ.
Nếu là người bình thường trúng Thập Tam Chỉ này thì e là cơ thể sẽ lập tức nổ tung, tan xương nát thịt, chết hơn trăm lần chưa thôi.
Nhưng Lâm Chính vẫn chống cự lại được Thập Tam Chỉ.
Nhưng đây là do cốc chủ Hồng Nhan Cốc thi triển, nếu là người khác thì e là chưa đủ để phá cơ thể võ thần của Lâm Chính.
Thực lực của cốc chủ Hồng Nhan Cốc không biết cao hơn tông chủ Huyết Ma Tông bao nhiêu cấp bậc…
“Khốn kiếp!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc xoa đầu, sắc mặt lạnh lẽo, đang định xông tới lấy mạng Lâm Chính.
Nhưng bà ta vừa động, cơ thể cũng khẽ run lên, dường như có một dòng điện chạy qua.
Nhìn xuống dưới mới phát hiện, dưới cằm bà ta đã xuất hiện một cây châm bạc nhỏ.
Hóa ra vừa nãy nhân lúc húc đầu vào bà ta, Lâm Chính còn dùng miệng ngậm châm bạc, đâm vào cằm bà ta.
Tuy châm này chưa đủ lấy mạng bà ta, nhưng cũng khiến thần kinh của bà ta có chút hỗn loạn.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhíu chặt mày.
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng giơ cánh tay lên trời, xé nát khí áp trên đầu, sau đó bất chấp tất cả mà lao đến.
“Chán sống sao?”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn, vung chưởng định vỗ.
Lâm Chính cắn răng tung chưởng đánh lại.
Bốp!
Cánh tay Lâm Chính run rẩy dữ dội.
Cơ thể võ thần vẫn đang được huy động, nên Lâm Chính không bị thương, còn thừa thế xoay quanh cốc chủ Hồng Nhan Cốc, không ngừng ra quyền đánh đấm, tấn công mãnh liệt.
Hơn nữa quyền nào chưởng nào cũng phóng ra châm bạc.
Nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng không phải là người vô dụng, nói tới tốc độ và sức mạnh thì Lâm Chính vẫn chưa phải là đối thủ của bà ta.
Thân hình của bà ta không ngừng tránh né, khiến quyền cước của Lâm Chính đều đánh trượt.
Nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc tung đòn tấn công, Lâm Chính lại không kịp tránh, hoặc là lãnh trọn, hoặc là đánh lại.
Lâm Chính dứt khoát lùi lại, không tránh né nữa mà đỡ đòn.
Nhưng cái giá phải trả là khí ý của anh cũng sắp bị đánh tan, khiến không khỏi lùi lại, thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi.
Khí tức sắp cạn kiệt rồi!
Một khi khí tức cạn kiệt thì không thể duy trì cơ thể võ thần nữa.
Nếu vậy thì Lâm Chính chỉ có thể chờ chết!
Làm sao bây giờ?
Anh đã bị dồn vào đường cùng!
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, nắm tay siết chặt.
Bỗng dưng.
Anh nhớ ra gì đó, nhìn cốc chủ Hồng Nhan Cốc, rồi quay phắt đầu, bỏ chạy!
“Đồ hèn!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn: “Chỉ tiếc là cậu không chạy được đâu!”.
Dứt lời liền đuổi theo.
Hôm nay, không giết được thần y Lâm thì bà ta tuyệt đối không dừng tay!