Thiên Huyền Thập Tam Chỉ đã làm cạn kiệt hai phần ba sức lực của Lâm Chính, lại thêm chiêu thức của cốc chủ Hồng Nhan Cốc chủ yếu dùng để tiêu hao, khí tức trong người Lâm Chính đã bị rút đi từ lâu, tiêu hao rất nhiều, khó mà duy trì được cơ thể võ thần nữa.
Cơ thể võ thần tuy mạnh, nhưng phải lấy khí làm cơ sở.
Nếu khí lực nội kình của Lâm Chính không đủ thâm hậu, thì cơ thể mạnh hơn nữa cũng không đủ khiến anh trở nên vô địch.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc biết rõ điều này, nên tấn công không ngừng, khiến Lâm Chính vô cùng chật vật.
Tuy cơ thể võ thần không kiên trì được bao lâu, nhưng vẫn còn.
Thế nên bây giờ cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn chưa thể giết được Lâm Chính.
Lâm Chính cố chịu đựng sự tấn công của cốc chủ Hồng Nhan Cốc, tháo chạy ra ngoài sân bóng đá.
Anh cởi bộ vest trên người ra, kéo ống tay áo xuống che mặt.
Hành động này khiến cốc chủ Hồng Nhan Cốc vô cùng khó hiểu.
Anh định làm gì vậy?
Nhưng lúc này, bà ta cũng chẳng buồn nghĩ nhiều nữa, tiếp tục truy kích.
Tốc độ của Lâm Chính rất nhanh, hất tung cánh cửa chạy ra ngoài.
Bên ngoài sân bóng đá, cảnh sát đã giăng dây cảnh giới.
Rất nhiều cảnh sát đang có mặt, còn có không ít người của giới võ đạo.
Dù sao trong sân bóng cũng xảy ra sự việc nghiêm trọng là người của giới võ đạo giết người, đương nhiên không thể chỉ dựa vào người bình thường để ứng phó chuyện này được.
Nhưng so với cốc chủ Hồng Nhan Cốc, những người trong giới võ đạo được chính quyền gọi đến có thực lực thua kém rất nhiều.
“Ai vậy?”.
“Đứng lại! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”.
Cảnh sát bên ngoài quát lớn.
Nhưng hai người vẫn bỏ ngoài tai.
Lâm Chính tung người nhảy lên nóc một chiếc xe, rồi lao ra đường.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc thi triển khinh công, đuổi theo sát nút, khiến hiện trường nhốn nháo.
“Khí tức đáng sợ quá!”.
“Trời ơi, rốt cuộc hai người che mặt này là ai vậy?”.
“Đáng sợ quá!”.
“Tôi thấy bóng dáng của người đàn ông kia hơi giống thần y Lâm!”.
“Cái gì? Ông nhìn nhầm à? Ai mà có thể khiến thần y Lâm phải bỏ chạy khắp nơi như vậy chứ?”.
Người của giới võ đạo run rẩy, vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ không dám đuổi theo.
Vì họ cảm nhận được sự mạnh mẽ của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Chỉ thấy cốc chủ Hồng Nhan Cốc lăng không một chưởng, vỗ vào lưng Lâm Chính.
Bốp!
Một luồng chưởng phong hung ác tạt mạnh về phía người Lâm Chính.
Lâm Chính lộn về phía trước mấy vòng, làm đổ mấy thùng rác và đèn đường, sau đó vội vàng bò dậy, tiếp tục chạy về phía trước.
Anh thở hổn hển, khí tức trong người đã không còn nhiều.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười như điên dại.
“Họ Lâm kia! Để tôi xem cậu còn có thể cầm cự bao lâu nữa! Ha ha ha!”.
Nói xong, bà ta tiếp tục đánh Lâm Chính.
Tốc độ của Lâm Chính không nhanh, không thể cắt đuôi cốc chủ Hồng Nhan Cốc được, chỉ có thể vừa cố gắng chịu sự tấn công của bà ta, vừa chạy về phía trước.
Mỗi lần bị đánh ngã, anh đều cố gắng đứng dậy, sau đó chạy tiếp.
Người đi đường bị dọa cho chạy tán loạn.
Cả con đường nhốn nháo ầm ĩ.
Lâm Chính cắn chặt răng, không dám dừng lại.
Cuối cùng!
Anh đã đến nơi!
Bệnh viện Nhân Dân thành phố Giang Thành!
“Hử?”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhíu mày, cảm thấy không đúng, nhưng không nghĩ ra đối phương có âm mưu gì.
Lâm Chính chạy vào bệnh viện.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc có chút mất kiên nhẫn, dồn tất cả sức mạnh đánh về phía lưng Lâm Chính.
Phụt!
Lần này Lâm Chính phun ra một ngụm máu tươi, ngã chúi về phía trước, lộn mấy vòng dưới đất, sau lưng da tróc thịt bong, đã chảy cả máu.
“Cơ thể võ thần bị phá rồi!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc mừng rỡ.
Nhưng…
Lâm Chính không nằm im dưới đất mà lồm cồm bò dậy, chui vào cánh cửa bệnh viện.
“Lần này để tôi xem cậu chạy đi đâu!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc hạ từ trên không trung xuống, sau đó ánh mắt để lộ sát khí, khóe miệng nhếch lên, sải bước đi vào.
Bà ta ngửi thấy mùi của Lâm Chính, nghe thấy tiếng thở của anh.
Bà ta biết, lúc này Lâm Chính đã chạy đến nhà xác.
“Cậu nóng lòng muốn vào nhà xác như vậy sao? Ha ha, cũng tốt! Để tôi tiễn cậu!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc bước xuống cầu thang, nhanh chân đuổi về phía Lâm Chính.
Rầm!
Bà ta đá văng cánh cửa.
Cánh cửa bằng sắt tan tành thành đống sắt vụn.
Trong nhà xác.
Một mình Lâm Chính đang đứng hút thuốc trước một bộ thi thể cháy đen.
Lúc này, toàn thân anh đầy máu, nhưng lại lấy một chiếc khăn trong túi ra, mau sạch mặt, chỉnh trang đầu tóc, dường như muốn lúc chết được sạch sẽ hơn, trang trọng hơn.
Vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh.
“Cậu còn di ngôn gì muốn dặn dò không?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc mỉm cười hỏi.
Lâm Chính rít một hơi thuốc, đẩy thi thể vào hộc tủ, sau đó khàn giọng đáp: “Tôi muốn nhìn thấy mặt bà! Bà đã giết tôi, thì dù làm ma tôi cũng sẽ không tha cho bà. Hãy để tôi ghi nhớ khuôn mặt của bà, tránh sau này chết rồi lại quên mất. Thế nào? Bà có dám để tôi nhìn không?”.
“Chỉ vậy thôi sao? Ha ha ha, cậu làm người cũng không đấu lại được tôi, thành ma rồi sao có thể giết được tôi chứ? Được! Được! Tôi sẽ cho cậu toại nguyện! Ha ha ha!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn, giật chiếc mặt nạ che mặt xuống, dữ tợn bước về phía Lâm Chính.
"Cậu hãy nhìn cho rõ đi! Bây giờ, đến lúc cậu về Tây Thiên rồi!".
Dứt lời, bà ta tích lũy một luồng sức mạnh khủng khiếp vào lòng bàn tay, định đánh cho Lâm Chính tan xác.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Cộp cộp cộp...
Hành lang bỗng vang lên rất nhiều tiếng bước chân gấp gáp.
"Hử?".
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc hơi sửng sốt, ngoảnh phắt lại.
Chỉ thấy rất nhiều phóng viên ùa vào, vô số ống kính chĩa về phía Lâm Chính và bà ta.
"Cái gì?".
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc biến sắc. Lâm Chính bỗng bước tới, mỉm cười chào hỏi các phóng viên vừa tiến vào: "Mọi người đừng lo! Tuy cô Tiêu đã mất mạng do vụ nổ, nhưng y thuật cao siêu của tôi đã cứu được cô ấy. Các anh xem, chẳng phải cô ấy vẫn yên lành đứng đây sao?".
"Trời ơi, không hổ là thần y Lâm! Cô Tiêu cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy!".
"Vừa nãy còn cháy đen như than, bây giờ đã lành lặn hoàn hảo đứng đây, thần y Lâm là thần tiên sao?".
"Không thể tin được! Không thể tin được!".
"Đây chính là y thuật của thần y Lâm sao?".
"Đúng là thần kỳ!".
Các phóng viên khen không ngớt miệng, chụp ảnh lia lịa.
Lâm Chính ôm cốc chủ Hồng Nhan Cốc một cách thân thiết, mỉm cười nhìn vào ống kính.
Còn cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã đờ đẫn cả người.
Bây giờ bà ta mới hiểu tại sao Lâm Chính lại liều mạng chạy về phía bệnh viện.
Đó là vì Lâm Chính biết sau khi "cô Tiêu" xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ có rất nhiều phóng viên tụ tập ở đây.
Còn anh sau khi vào bệnh viện liền tháo mặt nạ, chắc chắn đám phóng viên đánh hơi nhạy hơn cả chó sẽ chú ý đến anh.
Thần y Lâm xuất hiện, bọn họ đương nhiên sẽ ùa về phía nhà xác.
Lâm Chính biết bọn họ sắp đến, nên lừa cốc chủ Hồng Nhan Cốc tháo mặt nạ.
Cuối cùng mọi chuyện nước chảy thành sông.
Các phóng viên tưởng Lâm Chính dùng y thuật của mình cứu được cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Kế hoạch giả chết của bà ta lập tức đổ bể.
Bà ta... không thể tùy ý làm càn được nữa.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc ngây ra như phỗng nhìn những ống kính kia, trong lòng ngập tràn oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khốn kiếp, cậu... thật là bỉ ổi!".
Lâm Chính lật tay, tát cho cốc chủ Hồng Nhan Cốc một cái rất mạnh.
Bốp!
Xung quanh lập tức im lặng.
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Lâm Chính bình thản nói: "Cô Tiêu, máu ở vùng mặt của cô vẫn chưa lưu thông, cái tát này có lợi cho việc cải thiện tuần hoàn mạch máu vùng mặt. Cô đừng lo, đây là phương pháp chữa trị thông thường thôi".
Dứt lời, anh lại giơ tay lên.
Bốp!
Một tiếng tát tai nữa vang lên...