TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1822: LĂN RA ĐÂY NỘP MẠNG ĐI

Két!

Một chiếc Mercedes màu trắng lái tới bên ngoài sơn trang Tuệ Nguyên, vội vàng phanh gấp.

Cửa xe bật mở.

Lâm Chính toàn thân đầy máu, loạng choạng đi vào sơn trang.

Phía sau là cốc chủ Hồng Nhan Cốc mặc đồ đỏ tươi đuổi theo, hai người lần lượt tiến vào sơn trang Tuệ Nguyên.

Có người đi đường nhìn thấy cảnh này, lập tức kinh ngạc hét lên.

"Vãi! Thần y Lâm và cô Tiêu? Bọn họ làm gì vậy? Tin nóng hổi đây! Phải chụp lại mới được!", người đi đường lấy điện thoại ra, đang định chụp ảnh hoặc livestream.

Nhưng bọn họ vừa định hành động thì bị một bàn tay bên cạnh đè lại.

"Này, anh làm gì vậy?", người đi đường tức giận nói.

"Chào anh, chúng tôi là nhân viên của đoàn làm phim "Chiến Hổ 2", những gì anh nhìn thấy đều là cảnh quay trong phim, hiện giờ những cảnh quay này chưa thể công khai trên mạng. Nếu anh tự tiện quay lại rồi đăng lên mạng, thì chúng tôi có thể truy cứu trách nhiệm pháp luật, mong anh thông cảm", người kia cười nói.

"Chúng tôi chỉ quay không đăng, lưu lại làm kỷ niệm cũng không được sao?", người đi đường không cam lòng, lẩm bẩm nói.

"Xin lỗi, như vậy cũng không được".

"Ừm... thôi bỏ đi".

Người đi đường tuy tức giận, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành rời đi.

Chờ người đi đường đi rồi, người kia mới lấy điện thoại ra, gọi đến một số.

"Đội trưởng, Lang Cẩu số 3 báo cáo, phía Nam đã dọn dẹp sạch sẽ!".

"Đã nhận được, Sài Lang Hổ Báo đang trên đường đến đây, có thể thu lưới được rồi! Tất cả vào trong sơn trang!".

"Rõ!".

Người kia tắt điện thoại đi, vội vàng chạy vào sơn trang.

Cùng lúc đó, một số người xách theo túi to túi nhỏ, nhìn giống như người của đoàn làm phim, cũng chạy từ trong ra ngoài.

Bọn họ vẩy xuống đất chất lỏng đỏ như máu tươi, rồi lại đặt từng người giả đã hóa trang xong xuống đất. Trong bóng tối, nhìn chúng không khác gì những thi thể.

Đồng thời, một số cảnh quan và công trình bên ngoài sơn trang cũng bị phá hoại.

Khoảng 10 phút sau, cả khu vực đã được sắp xếp thành hiện trường một vụ đánh nhau nảy lửa.

"Rút!".

Trong sơn trang Tuệ Nguyên vang lên một âm thanh rất nhỏ.

Nhân viên của đoàn làm phim lập tức chạy vào trong.

Trong lúc vào sơn trang, bọn họ có thể nhìn thấy mấy nam nữ mặc võ phục cổ, đang kéo từng người bị trói chặt, miệng nhét giẻ, vào trong sơn trang.

Đây đều là tai mắt của các thế lực.

Nhân viên đoàn làm phim giật mình kinh sợ.

Bọn họ không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Vốn dĩ giờ này mọi người đang ngủ ở nhà, nhưng lại bị một cuộc điện thoại của Tống Kinh dựng dậy, nhanh chóng đến sơn trang Tuệ Nguyên sắp xếp hiện trường.

Thời gian gấp gáp, hơn nữa lại sắp xếp hiện trường như vậy khiến bọn họ sứt đầu mẻ trán.

Nhưng tất cả đều tràn ngập cảm giác quỷ dị và khó hiểu.

Đây là quay phim sao?

Nhìn có vẻ không giống lắm...

Bọn họ đều không hiểu gì.

Nhưng bọn họ không biết hỏi ai, bởi vì tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều không biết là có chuyện gì.

Bọn họ nhanh chóng được đưa vào trong sơn trang, xuống dưới tầng hầm.

Lúc này, cả sơn trang không một bóng người.

Mặc dù đèn đuốc sáng trưng.

Chỉ có rất nhiều thi thể đang nằm dưới đất.

Két!

Đúng lúc này, bên ngoài sơn trang lại vang lên rất nhiều tiếng xe phanh gấp.

Sau đó vô số người xuống xe, vội vàng chạy vào trong sơn trang.

Trong đó có Đại trưởng lão của Cô Phong là ông Hầu, trang chủ Nguyên Kim Thạch của sơn trang Kim Thạch, tông chủ Bằng Vạn Lý của Bằng Tông.

Bọn họ đi rất vội vã, không dám chậm trễ.

Lúc lại gần sơn trang, Nguyên Kim Thạch liền nhíu mày.

"Mùi máu nồng quá... Xem ra chúng ta đến hơi muộn rồi!".

"Vào trong xem sao", ông Hầu trầm giọng quát.

Mọi người lập tức vào trong.

Cổng sơn trang tan tành nát vụn, khắp nơi đều có dấu vết đánh nhau, dưới đất còn có mấy thi thể không lành lặn, đã không còn mặt mũi.

Mọi người giật mình kinh hãi, vội chạy vào trong.

"Mau tìm tung tích của thần y Lâm và cốc chủ Hồng Nhan Cốc cho tôi! Sống phải thấy người chết phải thấy xác!", ông Hầu quát lớn.

"Rõ!".

Bọn họ lập tức hành động.

Nhưng chạy cả một vòng vẫn không thấy người nào, ngoài các thi thể dưới đất thì không thấy bất cứ thứ gì hình người...

"Ông Hầu, bên này không có ai!".

"Ông Hầu, bên này cũng không có ai!".

"Ông Hầu, chúng tôi không thấy người của Dương Hoa và Hồng Nhan Cốc!".

"Hình như bọn họ đã đi rồi..."

Tiếng báo cáo vang lên không dứt.

Sắc mặt mọi người trở nên khó coi.

"Sao có thể chứ? Xe của thần y Lâm vẫn đỗ ở ngoài! Chắc chắn bọn họ vẫn còn ở đây! Tìm thật kĩ cho tôi!", Nguyên Kim Thạch nói.

"Chẳng lẽ thần y Lâm đã bị giết? Người của Hồng Nhan Cốc đã đi rồi?", có người nói.

Nguyên Kim Thạch sửng sốt.

Nếu vậy thì bọn họ xôi hỏng bỏng không rồi.

Cô Phong huy động nhiều người như vậy mà cuối cùng lại công cốc, nói ra chẳng phải mất mặt sao?

Lần này trở về Cô Phong, bọn họ cũng khó mà ăn nói với phong chủ...

Làm sao bây giờ?

Ai nấy lòng nóng như lửa đốt.

"Cứ bình tĩnh, liên lạc với tai mắt trước, hỏi bọn họ tình hình ở đây, cả tung tích của thần y Lâm và cốc chủ Hồng Nhan Cốc", ông Hầu trầm giọng nói.

"Vâng".

Nguyên Kim Thạch gật đầu, vội lấy điện thoại ra gọi.

Nhưng gọi liên tiếp mấy số không được, Nguyên Kim Thạch biến sắc.

"Có chuyện gì vậy?", ông Hầu nhíu mày.

"Không... không gọi được...", Nguyên Kim Thạch khàn giọng nói.

"Cái gì?".

Mọi người trợn tròn mắt, trong lòng kinh hãi.

Vù!

Một luồng khí tức đáng sợ bỗng tràn tới, bao trùm cả sơn trang Tuệ Nguyên.

Cùng lúc đó, một âm thanh sang sảng chứa đầy sát khí vang lên xung quanh.

"Người của Cô Phong đâu? Mau lăn ra đây nộp mạng đi!".

Đọc truyện chữ Full