TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1823: KHỐN KIM THỪNG

Câu nói này khiến tất cả người của Cô Phong đang có mặt đều kinh ngạc.

Là kẻ nào dám đối đầu với Cô Phong?

Hơn nữa tại sao lại chỉ đích danh Cô Phong?

Đến đây thì chẳng phải nên tìm thần y Lâm sao?

“Khí kình thâm hậu quá! Người đến là ai vậy?”, Nguyên Kim Thạch trầm giọng nói, cảm thấy không ổn.

“Ra ngoài xem là biết”.

Ông Hầu khàn giọng đáp, rồi dẫn các lãnh đạo cấp cao của Cô Phong ra ngoài sơn trang.

Nhưng vừa ra ngoài đã phát hiện dưới đất có thêm rất nhiều thi thể.

Những thi thể đó đều là người của Cô Phong.

Còn bên ngoài sơn trang đã xuất hiện thêm một đám người vô cùng quỷ dị.

Đó là một đám phụ nữ mặc đồ màu đỏ tươi.

Những cô gái này trang điểm vô cùng yêu mị, ai nấy hai mắt đỏ ngầu, móng tay thon dài như mũi đao, hơn nữa trên mỗi móng tay đều dính đầy máu. Bọn họ nhìn chằm chằm người của Cô Phong, ánh mắt chứa đầy khát vọng và tham lam, giống như con sói đang vô cùng đói khát nhìn con dê béo.

Chứng kiến cảnh tượng này, ai nấy đều lạnh gáy.

“Hồng Nhan Cốc?”.

Ông Hầu lập tức nhìn thấy bóng dáng đang đứng trên nóc chiếc xe BMW màu trắng kia, lạnh lùng nói: “Bà là ai?”.

Bà lão kia lập tức lột bỏ lớp dịch dung.

Ông Hầu nhìn thấy lập tức kinh hãi trong lòng, đanh giọng nói: “Hóa ra là cốc chủ đại nhân! Sao nào? Hồng Nhan Cốc các bà có ý gì? Tại sao lại bao vây chúng tôi?”.

Ông Hầu cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Theo lý mà nói, cốc chủ Hồng Nhan Cốc giết thần y Lâm xong, cướp được lợi ích thì nên rời đi từ lâu mới phải chứ.

Tại sao lại bao vây bọn họ như vậy?

Hơn nữa, nhìn vẻ mặt cốc chủ Hồng Nhan Cốc vô cùng tức giận, dường như chỉ muốn băm vằm người bên phía ông ta.

Chuyện này là sao?

Lẽ nào…

Ông Hầu đoán được một chút, nhưng lại không dám tin.

Dù sao điều này cũng quá hoang đường.

“Bao vây? Hừ, đừng làm bộ làm tịch nữa! Phong chủ của các ông đâu? Gọi ông ta đến gặp tôi! Loại nhãi nhép như ông vẫn chưa xứng nói chuyện với tôi!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lạnh lùng quát.

Ông Hầu biến sắc, khàn giọng nói: “Cốc chủ, chúng tôi không hề có ác ý với Hồng Nhan Cốc các bà, chúng tôi đến đây cũng là vì thần y Lâm, chỉ vừa khéo đi qua đây chứ không có ý gì khác, mong cốc chủ đừng hiểu lầm”.

Nhưng dù ông Hầu đã hạ giọng, thì cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn phớt lờ.

“Xem ra phong chủ Cô Phong các ông định làm con rùa rụt đầu chứ gì? Được! Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ giết đến khi phong chủ của các ông lăn ra đây nói chuyện mới thôi!”.

Dứt lời, cốc chủ Hồng Nhan Cốc liền vung tay lên: “Ra tay! Giết!”.

“Tuân lệnh!”.

Các cô gái mặc đồ đỏ tươi ở xung quanh đều bật cười, đồng loạt ùa về phía những người này.

“Ức hiếp người quá đáng mà!”.

Người của Cô Phong cũng nổi giận, khẽ gầm lên rồi xông tới đánh giết.

Hai bên đánh nhau dữ dội.

Tuy các cô gái mặc đồ đỏ không có nhiều người lắm, nhưng ai nấy đều mạnh đến đáng sợ. Bọn họ không dùng binh khí, mà dùng hai tay với những móng tay thon dài để chiến đấu.

Móng tay của bọn họ sắc bén như lưỡi đao, thân hình lại càng nhanh như gió, khó mà bắt được. Họ luồn lách giữa đám người Cô Phong, móng tay cào cấu khắp nơi, xé toạc lồng ngực của mấy người, máu tươi tung tóe.

Khi máu tươi bắn lên mặt họ, vẻ mặt bọn họ sẽ trở nên vô cùng hưng phấn, có người còn kích động đến mức toàn thân co giật, dường như vô cùng thỏa mãn.

Chẳng mấy chốc, phía Cô Phong đã có gần trăm người ngã xuống.

Còn phía Hồng Nhan Cốc chỉ có mấy người bị thương.

Hơn nữa, những người bị thương lại càng kích động hơn, hăng máu hơn. Tuy bị thương nhưng họ hoàn toàn không thấy đau, dường như trời sinh đã không cảm nhận được đau đớn.

“Rốt cuộc đây là cái quái gì vậy? Bám riết không tha!”.

Nhìn những cô gái áo đỏ vừa giết chóc vừa hú hét giữa đám người, sắc mặt Nguyên Kim Thạch tái mét, nghiến răng chửi rủa.

“Chắc chắn bọn họ được cốc chủ Hồng Nhan Cốc dùng tà thuật để cải tạo. Hồng Nhan Cốc hiện giờ đã khác trước kia, bọn họ tinh thông việc cải tạo thể xác, rất giỏi các loại cấm thuật, tà thuật. Thực ra cái gọi là pháp trường sinh tu tiên cũng chỉ là một loại trang sức để che đậy cho những thủ đoạn bẩn thỉu hèn hạ này của bọn họ thôi”, ông Hầu lạnh lùng nói.

“Ông Hầu, chúng ta làm sao bây giờ?”, Nguyên Kim Thạch cuống quýt hỏi.

“Theo tôi thấy, cốc chủ Hồng Nhan Cốc giết thần y Lâm xong lại muốn một mẻ tóm gọn Cô Phong chúng ta! Đúng là tham lam! Nếu đối phương không cho chúng ta đường sống, thì sao chúng ta có thể ngồi yên chờ chết chứ? Liều mạng với bọn họ đi! Cho bọn họ biết, Cô Phong chúng ta cũng không dễ bị bắt nạt!”, ông Hầu quát.

Mọi người nghe thấy thế liền sĩ khí dâng trào.

“Được! Nếu đã như vậy thì liều mạng với bọn họ!”.

“Chúng ta mà phải sợ lũ đàn bà này sao?”.

“Xông lên!”.

“Giết!”.

Người của Cô Phong gầm rú, tất cả điên cuồng xông lên.

Hai bên giết chóc dữ dội.

Hiện trường đánh nhau tối tăm mù mịt.

Các kiến trúc của sơn trang Tuệ Nguyên đều bị đánh sập.

Không ngừng có người ngã xuống.

Máu tươi không ngừng bắn ra.

Ngoại ô Giang Thành lúc sáng sớm bị một lớp màu đỏ bao trùm…

Nhưng hiển nhiên cốc chủ Hồng Nhan Cốc không muốn tiếp tục dây dưa nữa.

Chỗ nào ở Giang Thành cũng có tai mắt, nếu chuyện này đồn ra ngoài thì sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ cho bà ta.

Tốc chiến tốc thắng mới là thượng sách!

Bà ta lập tức nhằm vào ông Hầu ở giữa đám người, cười gằn: “Đồ khốn, tôi sẽ lấy đầu ông trước để ép phong chủ của các ông xuất hiện!”.

Dứt lời, bà ta hóa thành một cơn gió xoáy, nhào về phía ông Hầu.

Ông Hầu biến sắc, lập tức giơ tay lên đỡ đòn.

Bốp!

Bốn chưởng va nhau.

Cả người ông Hầu bay đi, va vào chính sảnh của sơn trang Tuệ Nguyên.

Mấy cây cột to đùng trong đại sảnh đều bị nát vụn, trần nhà cũng đầy vết nứt, lung lay muốn sập.

“Ông Hầu!”.

Các cường giả của Cô Phong lập tức ùa tới.

Khóe miệng ông Hầu rỉ máu, mặt mày nhem nhuốc đứng lên.

Chỉ một chưởng đã thấy được thực lực giữa ông ta và cốc chủ Hồng Nhan Cốc có sự chênh lệch lớn đến mức nào…

Ông Hầu biết, chỉ dựa vào mình thì chắc chắn không thể đối phó được với cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Với tình hình hiện giờ thì chỉ có thể dựa vào số lượng để giành chiến thắng thôi.

“Thất Tuyệt Kiếm Cô Phong đâu?”, ông Hầu quát lớn.

Bảy bóng dáng lập tức bay từ ngoài sảnh vào, xếp thành một hàng, tay cầm huyết kiếm.

“Có chúng tôi!”.

“Bày kiếm trận!”, ông Hầu quát.

Mọi người lập tức bày kiếm trận, lấy cốc chủ Hồng Nhan Cốc làm trung tâm.

“Ông Hầu, để sơn trang Kim Thạch tôi trợ trận cho ông!”, Nguyên Kim Thạch hét lớn, sau đó đích thân dẫn các tinh nhuệ lao xuống trợ trận.

“Cả Bằng Tông tôi nữa!”.

“Cả Liên Vân Giáo tôi nữa!”.

“Lần này phải khiến yêu nữ này có đi mà không có về!”.

Mọi người kêu lên, đồng loạt xông tới.

Cả đại sảnh lấp loáng ánh kiếm.

Nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn không chút sợ hãi, ngược lại còn cười lớn.

“Nào nào! Lại đây! Ha ha ha, để tôi xem đám ô hợp này còn có bản lĩnh gì! Ha ha ha!”.

“Vậy thì cho bà thấy bản lĩnh của chúng tôi!”.

Ông Hầu lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay lên.

Vèo!

Thất Tuyệt Kiếm Cô Phong đồng thời ra tay, gộp lại phải lên tới mấy nghìn loại kiếm quang, chém về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc như máy nghiền thịt.

Nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn đứng bất động tại chỗ, mặc cho kiếm quang chém vào người.

Keng! Keng! Keng!

Rất nhiều âm thanh lanh lảnh vang lên.

Chỉ thấy lưỡi kiếm sắc của mọi người chém vào người cốc chủ Hồng Nhan Cốc, nhưng không thể làm xước chút da nào…

“Chỉ vậy thôi sao?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười hỏi.

“Chưa hết đâu”.

Ông Hầu bỗng nói.

“Hử?”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn.

Lúc này bà ta mới phát hiện lưỡi kiếm đang dí vào người mình bỗng nứt ra, từng sợi dây thừng màu vàng chui ra khỏi thân kiếm, trói chặt bà ta lại.

Bà ta biến sắc: “Đây là…”

“Đây là chí bảo của Cô Phong tôi! Khốn

Kim Thừng!”, Hầu gia cười khẩy: “Bây giờ thì bà không thoát được nữa rồi!”.

Đọc truyện chữ Full