TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1838: NGU XUẨN CỐ CHẤP

Một nhóm cứu viện chạy tới chỗ hiện trường tuyệt phạt.

Bọn họ theo lời dặn dò của Lâm Chính cứu thoát những cô gái bị cốc chủ Hồng Nhan Cốc hút khô chỉ còn hấp hối, đưa đến Học viện Huyền Y Phái.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc và nhóm người tuyệt phạt vẫn còn đang chiến đấu.

Vòng ngoài khu vực này, Trịnh Nam Thiên đích thân dẫn theo tinh nhuệ điều tới từ quân đội xung quanh Giang Thành, phong tỏa nơi này hoàn toàn.

Đương nhiên đây cũng là sắp đặt của Lâm Chính.

Nghe tiếng nổ đinh tai nhức óc ở khu vực trung tâm, vẻ mặt Trịnh Nam Thiên vô cùng khó coi.

Trận chiến với quy mô thế này, người ở khu vực trung tâm chắc chắn phải là cao thủ siêu cấp ở cấp bậc nghịch thiên!

Người bình thường sao có thể đối phó với một nhân vật như vậy?

Lúc này, Tần Bách Tùng dẫn theo một nhóm thành viên đội y tế của Học viện Huyền Y Phái rút lui, đồng thời khiêng từng cơ thể già cỗi ra ngoài. Đó là nhưng cơ thể già nua bị cốc chủ Hồng Nhan Cốc hút khô.

“Ông cụ Tần!”, Trịnh Nam Thiên thấy vậy lập tức hô lên.

“Ông Trịnh? Sao vậy?”, Tần Bách Tùng hỏi.

“Thần y Lâm đâu? Rốt cuộc tình hình bên trong như thế nào? Cậu ấy có kế hoạch gì?”, Trịnh Nam Thiên vội hỏi.

“Thầy cũng ở trong đó, nhưng thầy ấy đã bị thương, hình như là đang trị thương. Ông Trịnh, ông chỉ cần canh giữ ở đây, đừng để người khác tùy ý rời khỏi đây là được! Chắc thầy cũng đã dặn dò ông”, Tần Bách Tùng nghiêm túc nói.

“Cái gì? Thần y Lâm bị thương?”, Trịnh Nam Thiên ngạc nhiên: “Vậy cậu ấy còn ở trong đó làm gì? Còn không mau đưa cậu ấy ra ngoài?”.

“Ông Trịnh đừng sốt ruột, thầy đã đoán được mình sẽ bị thương, đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Nhưng bên trong còn rất nhiều cô gái bị hại, thầy bảo chúng tôi đưa hết những cô gái đó ra ngoài chữa trị”, Tần Bách Tùng nói.

“Nếu vậy thì nhóc đó nói tôi phong tỏa nơi này làm gì? Vì sao không vào trong bắt người?”, Trịnh Nam Thiên lập tức hỏi.

Tần Bách Tùng lắc đầu: “Thật ra tôi cũng không hiểu lắm, thầy đã nói như vậy. Tôi nghĩ có lẽ với sức mạnh ở bên ông vẫn chưa bắt được người ở trong đó, ngoài ra cũng là để đề phòng viện binh của người đó đến phá rối”.

“Viện binh?”.

Trịnh Nam Thiên ngạc nhiên, lại nghe đằng sau quân đội của mình vang lên tiếng huyên náo.

Sau đó một người mặc đồng phục chạy nhanh tới.

“Đại thống lĩnh, có người đến gây rối định vượt qua phòng tuyến! Xin đợi chỉ thị!”, người đó hành lễ chào, nghiêm túc nói.

“Gây rối?”.

Trịnh Nam Thiên nhìn Tần Bách Tùng, mơ hồ đoán được gì đó, nhỏ giọng nói: “Bắt hết cho tôi, tôi qua đó xem sao!”.

“Vâng!”.

“Ông Trịnh, chúng tôi làm việc trước đây”.

Tần Bách Tùng gật đầu, dẫn người rời đi.

Trịnh Nam Thiên lập tức bước về phía lối đi ở vòng ngoài, lúc này mới nhìn thấy bên ngoài lối đi có đến mấy trăm người.

Mấy trăm người đó khí tức hùng hậu, ăn mặc quái dị, hơn nữa đều là phụ nữ!

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là người của Hồng Nhan Cốc.

Bọn họ có vẻ bất mãn vì đường phía trước bị chặn, định xông vào.

Nhưng bên này toàn là cao thủ đặc chủng do Trịnh Nam Thiên khẩn cấp điều từ các nơi đến đây trấn thủ, bọn họ được trang bị kỹ thuật khoa học hiện đại hóa, muốn vượt qua không đơn giản.

Vết đạn từ hiện trường và các thành viên hai bên bị thương cho thấy nơi này đã từng xảy ra xung đột.

Lúc Trịnh Nam Thiên tới, hình như hai bên còn định đánh nhau lần hai.

“Tất cả dừng tay cho tôi!”.

Trịnh Nam Thiên lớn tiếng quát.

Hai bên lập tức dừng lại.

Chiến sĩ bên này cầm súng ống, vẻ mặt nghiêm túc, bao vây những vị khách không mời mà đến.

Trịnh Nam Thiên đi tới phía trước, nhìn những người phụ nữ ăn mặc giống nhau ở trước mắt, khẽ quát: “Trong các người ai là người phụ trách?”.

“Ông già, ông là thủ lĩnh của đám ngu ngốc này phải không? Mau nhường đường cho tôi! Nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”.

Một người phụ nữ tóc dài hơn ba mươi tuổi đi tới, quát lên với vẻ mặt lạnh lùng.

“Các cô là người của Hồng Nhan Cốc phải không? Tôi khuyên các cô từ đâu đến thì về nơi đó đi. Nếu muốn vào trong giúp kẻ xấu làm việc ác, chúng tôi chỉ đành bắt nhốt các cô lại thôi!”, Trịnh Nam Thiên lạnh lùng nói.

“Nhốt chúng tôi? Ông già, dựa vào ông sao?”.

“Ông có thực lực gì tôi nhìn qua là biết ngay, ông thấy ông có năng lực đó sao?”.

Đám đệ tử Hồng Nhan Cốc cười thành tiếng.

Một giây sau, vô số cây súng chĩa vào đám đệ tử đó.

“Các người là cái thá gì? Dám nói chuyện với thống lĩnh Trịnh như vậy?”, một chiến sĩ tức giận mắng chửi.

“Ông ta là ai?”, người phụ nữ đó khẽ cười hỏi.

“Đây là Trịnh Nam Thiên, Đại thống lĩnh phụ trách kiểm soát khu phía Nam! Các người muốn chết ở đây phải không?”, chiến sĩ đó phẫn nộ quát.

“Thống lĩnh?”.

Người phụ nữ đó kinh ngạc.

“Nghe đây”, Trịnh Nam Thiên hạ giọng quát: “Bây giờ các cô đang đối đầu với Chính phủ, đối đầu với lãnh đạo cấp cao! Tôi khuyên các cô hãy ngoan ngoãn chịu trói, chấp nhận sự trừng phạt của chúng tôi. Nếu các cô có thái độ nhận tội tốt, chúng tôi có thể giảm nhẹ hình phạt. Nếu không, bây giờ các cô xông qua, bên trên sẽ truy cứu trách nhiệm của mỗi người các cô! Đến lúc đó, không những các cô, mà ngay cả người nhà các cô cũng sẽ bị trừng trị! Các cô hiểu ý tôi chứ?”.

Ông ta vừa nói xong, tất cả mọi người đến biến sắc.

Trịnh Nam Thiên không biết những người có thể trở thành đệ tử Hồng Nhan Cốc đã bị Hồng Nhan Cốc tẩy não từ lâu.

Trong mắt bọn họ, Hồng Nhan Cốc chính là nhà bọn họ, cốc chủ Hồng Nhan Cốc giống như bố mẹ của họ.

Bây giờ cốc chủ Hồng Nhan Cốc gặp nguy hiểm, bọn họ còn quan tâm gì được nữa?

“Ông già, tôi không muốn nói nhiều với ông, giờ hoặc là ông nhường đường, hoặc là chị em chúng tôi sẽ mở đường máu!”, người phụ nữ đi đầu lộ vẻ mặt dữ tợn, lớn tiếng quát.

Cô ta vừa nói xong, tất cả đệ tử đều rút kiếm.

Trịnh Nam Thiên nghe vậy, trong mắt lộ ra vẻ khó tin và kinh ngạc sâu đậm.

Ông ta không ngờ một Hồng Nhan Cốc nhỏ bé lại khiến những người này điên cuồng như vậy, không biết tốt xấu như vậy.

“Xem ra thần y Lâm nói đúng! Một vài tổ chức thế lực ngu xuẩn vô tri đúng là nên bị cấm! Tổ chức như thế này không thể tiếp tục tồn tại trên thế giới, tuyệt đối không thể!”.

Trịnh Nam Thiên giận đến phồng mang trợn mắt, cực kỳ phẫn nộ.

Nhưng những người đó chẳng muốn nhiều lời với ông ta.

Người phụ nữ đó quát lớn một tiếng: “Các chị em, xông lên với tôi, giải cứu cốc chủ!”.

“Giải cứu cốc chủ!”.

Đám đông hô lên, ùn ùn kéo vào bên trong.

“Đại thống lĩnh, phải làm sao đây?”, một chiến sĩ hỏi.

“Bắt hết lại cho tôi! Ai ngu xuẩn cố chấp không nghe thì bắn chết tại chỗ!”, Trịnh Nam Thiên quát lớn.

Hai bên lập tức lao vào chiến đấu, hiện trường hỗn loạn vô cùng.

Lúc này, ở trung tâm phòng tuyến.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc và năm người tuyệt phạt đã chiến đấu đến mức tối tăm mịt mù, không còn thấy ánh mặt trời.

Mặt đất ở hầm trú ẩn đã bị nổ tung.

Nước hồ bị nổ sụt xuống hơn một nửa.

Trên không trung toàn là bụi bặm.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc người đầy máu, thở hổn hển, đứng ở bên trái bờ hồ.

Năm người tuyệt phạt xếp thành một hàng, đứng ở phía bên kia hồ nước, hiên ngang nhìn bà ta.

Không nghi ngờ gì nữa, cốc chủ Hồng Nhan Cốc không phải đối thủ của năm người này…

Dù bà ta đã dùng cấm thuật!

Dù… bà ta tự nhận là thần.

Nhưng giao đấu với năm người đó, bà ta vẫn không địch lại.

“Đây là thực lực của đại hội sao?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lẩm bẩm, đôi

mắt màu đỏ máu lóe lên nỗi sợ sâu đậm.

Đọc truyện chữ Full