Cấm thuật của mình có phẩm cấp gì, cốc chủ Hồng Nhan Cốc hiểu rõ nhất.
Thủ đoạn siêu cấp đủ để hi sinh ba nghìn người, lợi ích nó mang lại chắc chắn khiến người ta phát run.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cho rằng sau khi thi triển cấm thuật, mình đã không còn đối thủ ở thế giới này.
Tự xưng là thần cũng không có gì quá.
Nhưng năm người mà đại hội phái đến đâu phải hạng xoàng?
Bất cứ ai trong bọn họ cũng đủ để chống lại bà ta.
Nếu bà ta không sử dụng cấm thuật, e rằng bất cứ ai trong bọn họ cũng có thể giết chết bà ta.
“Bao nhiêu năm nay tôi theo đuổi tiên đạo, ở trước mặt đại hội lại không đỡ được một đòn? Vì sao… Vì sao… Vì sao lại như vậy?’.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc run rẩy, vẻ mặt cực kỳ khó coi, nắm đấm đã siết chặt.
Bà ta không cam tâm.
Nỗ lực nao nhiêu năm qua cuối cùng lại biến thành chật vật thế này, nội tâm bà ta tràn ngập oán hận vô tận.
Bà ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm năm người trước mặt.
“Tôi không tin, tôi không cam tâm! Tôi nhất định là người mạnh nhất! Tôi là thần! Tôi là thần!”.
Bà ta gào lên, điên cuồng lao về phía năm người một lần nữa.
Khí ý tàn bạo đè mặt nước hồ lún xuống gần một mét, cả hồ nước nứt ra.
“Thật là cố chấp!
“Giết chết bà ta!”.
Người tuyệt phạt cũng không nể tình.
Năm người cùng xông ra ngoài, hai trong số đó vọt sang hai bên trái phải, đánh giáp công về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Hai người còn lại một người nhảy lên cao một trăm mét, một người lặn xuống hồ nước, biến mất không thấy.
Một người còn lại giơ hai tay lên, vẽ ra hình du ngư. Khí ý toàn thân sôi trào như nước, dao động xung quanh người đó rồi ngưng tụ thành hình một đầu rồng khổng lồ.
“Chết đi!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gào lên, đánh tới một trảo, nhắm thẳng tới đầu rồng!
Ầm!
Tiếng nổ dữ dội vang vọng.
Khí tức hủy diệt vô cùng khủng khiếp lan ra tứ phía như gợn sóng.
Bên trên mặt hồ bùng nổ.
Cây cối xung quanh đổ nghiêng xuống, gần như dán sát vào mặt đất.
Rất nhiều phòng ốc tan nát.
Mặt đất lại xuất hiện thêm nhiều vết nứt.
Cứ như nơi này đã xảy ra một trận động đất cỡ nhỏ.
Mặt đất vô cùng nóng cháy.
Khi mọi dư uy dần tan biến, nhìn lại phía đó mới phát hiện đòn tấn công chấn động đất trời của cốc chủ Hồng Nhan Cốc lại không phá được phòng ngự của người tuyệt phạt đó.
Người đó vẫn sử dụng khí tức duy trì đầu rồng.
Cái miệng khổng lồ của đầu rồng cắn vào móng vuốt mà cốc chủ Hồng Nhan Cốc đánh tới.
Ngón tay thon dài đâm sâu vào trong đầu rồng, dốc hết sức muốn đâm xuyên vào ngực người tuyệt phạt ở phía sau đầu rồng.
Nhưng cho dù bà ta có cố gắng thế nào cũng không thể khiến nó tiến sâu thêm nửa phân.
“A!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc dốc sức đâm về phía trước, cả gương mặt vô cùng dữ tợn, sức mạnh toàn thân tập trung trên bàn tay đó.
Nhưng mãi vẫn không thể khiến cánh tay tiến thêm phân nào…
“Bà căn bản không biết bà đang đối đầu với ai, kẻ ngu xuẩn, đến lúc kết thúc rồi”, người tuyệt phạt ở trước mặt nhìn cốc chủ Hồng Nhan Cốc bằng ánh mắt thương hại.
Đó là ánh mắt kiêu ngạo, vô địch thiên hạ, giống như đang nhìn loài sâu kiến!
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc rùng mình.
Bà ta không lạ gì ánh mắt ấy.
Bởi vì bà ta thường hay dùng nó để nhìn chúng sinh.
Bà ta chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ bị người khác dùng ánh mắt đó nhìn mình…
“Không!!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gào lên thảm thiết.
Soạt!
Một giây sau, mặt hồ dưới chân bà ta đột nhiên bắn lên bọt nước. Người lặn xuống đáy hồ trước kia lao thẳng lên trên, nắm lấy thiết lệnh đáng sợ đâm về phía bà ta.
Cùng lúc đó, người ở giữa bầu trời cũng đáp xuống, cầm thiết lệnh chém xuống.
Vù vù!
Hai người tuyệt phạt ở hai bên trái phải cùng nhau ra tay.
Người tuyệt phạt ở trước mặt cũng ra tay, đánh một chưởng xuyên qua đầu rồng nhắm tới cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Sức mạnh to lớn dường như sắp phá nát tất cả.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc mở to mắt, đưa tay ngăn chặn.
Nhưng trái phải trên dưới bà ta đều bị tấn công, hai tay bà ta sao có thể chống lại nhiều đòn tấn công như vậy?
Rắc!
Cuối cùng, một cánh tay của cốc chủ Hồng Nhan Cốc bị người tuyệt phạt ở trước mặt đánh gãy, xương nơi cùi chỏ lòi ra ngoài.
Thiết lệnh ở bên dưới đánh vào hai chân bà ta, cả bàn chân nứt ra.
Người tuyệt phạt ở bên trái chém đứt cánh tay trái của bà ta.
Người tuyệt phạt ở bên phải thì dùng thiết lệnh đập vào cơ thể bà ta.
Bà ta không kịp kêu đau, thiết lệnh đã đánh mạnh vào đầu bà ta.
Trong nháy mắt, gương mặt của cốc chủ Hồng Nhan Cốc bị máu chảy ra nhuộm đỏ.
Toàn thân giống như ác quỷ.
Nếu là người bình thường thì lúc này đã ngất thậm chí là chết.
Nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn không từ bỏ, mà thét lên một tiếng, đột nhiên há miệng cắn về phía người tuyệt phạt ở trước mặt.
“Hả?”.
Người tuyệt phạt ở trước mặt vẫn còn chưa phản ứng lại đã bị cốc chủ Hồng Nhan Cốc cắn ngay cổ.
Roạt.
Một miếng thịt bị bà ta xé xuống.
“Nếu tôi chết, các người cũng không được yên thân! Tôi là thần! Tôi là thần!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhả miếng thịt ra, quát lớn, sau đó sức mạnh trong cơ thể đột nhiên dâng tràn.
“Không hay!”.
Người tuyệt phạt ở trước mặt không quan tâm đến cơn đau nơi cổ, vội vàng hét lên.
“Bà ta định tự nổ!”.
“Ngăn bà ta lại!”.
Bốn người khác vội vàng đưa tay muốn ngăn chặn cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Nhưng…
Không còn kịp nữa.
Rầm!
Một tiếng nổ chấn động đất trời vang vọng phía bên trên hồ nước.
Cả Giang Thành đều
rung chuyển…