TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1848: KIẾP NẠN LỚN CỦA HỒNG NHAN CỐC

Bên ngoài Hồng Nhan Cốc yên tĩnh có mấy chiếc xe khách đang phóng nhanh tới.

Các đệ tử canh gác ở cửa cốc đều lấy lại tinh thần, nhìn về phía xa.

Ai nấy đều cảm thấy rất nghi hoặc.

“Sư tỷ, mấy chiếc xe đó là sao vậy? Nhìn không giống xe của cốc chúng ta”, một nữ đệ tử trầm giọng nói.

“Mọi người hãy cẩn thận, dạo này tình hình không được yên ổn, cốc chủ đang ở Giang Thành, rất nhiều cao thủ cũng đã ra ngoài. Lúc đi cốc chủ đã dặn dò, bảo chúng ta đề phòng người của các thế tộc khác đến gây sự”, một nữ đệ tử tóc ngắn đáp.

Mọi người lập tức rút binh khí ra, khởi động cơ quan.

“Tất cả dừng lại cho tôi!”.

Khi ô tô đến gần cửa cốc, nữ đệ tử tóc ngắn kia nhảy từ trên bậc thềm xuống, lớn tiếng quát.

Tất cả ô tô đều phanh gấp dừng lại.

Ai nấy thở gấp, nhìn chằm chằm vào những chiếc xe khách kia.

Một lát sau, cửa xe bật mở, rất nhiều bóng dáng xuống xe.

“Là đàn ông!”.

“Đây đều là người ngoài cốc!”.

Tất cả các đệ tử của Hồng Nhan Cốc đều trở nên cảnh giác, ánh mắt lộ sát khí, kéo chuông cảnh báo.

Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương dẫn đầu bước tới.

“Đứng lại! Các ông là ai?”, cô gái tóc ngắn quát lớn.

“Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã chết! Chúng tôi phụng lệnh của thần y Lâm, đến để giải tán Hồng Nhan Cốc, nếu các cô muốn sống thì hãy mau rời khỏi đây”, Nguyên Tinh nói thẳng.

“Ông nói cái gì? Cốc chủ đã chết?”.

“Sao có thể chứ?”.

“Ông đừng có nói dối! Cốc chủ là thần tiên, sao lại chết được?”.

“Đúng là nói hươu nói vượn!”.

“Lũ kiến hôi, ông dám khinh nhờn cốc chủ của chúng tôi?”.

“Chán sống sao?”.

Tất cả các đệ tử đều không tin, phẫn nộ chửi bới.

Sau khi bị tẩy não, bọn họ đã được rót vào đầu tư tưởng cốc chủ là vô địch.

Trong mắt bọn họ, cho dù thần tiên rơi xuống thì cốc chủ cũng không thể có chuyện gì được.

Nhưng Nguyên Tinh không đến để thuyết phục đám đệ tử này, ông ta trầm giọng quát: “Nếu các cô không tin thì tôi cũng sẽ không giải thích! Lần này tôi đến chỉ vì một việc, đó là san bằng Hồng Nhan Cốc! Nếu các cô ngoan cố chống đối, thì chúng tôi chỉ có thể đại khai sát giới!”.

“To gan! Ông dám làm càn ở Hồng Nhan Cốc?”.

“Nếu đã vậy thì tới đi!”.

“Giết!”.

Các đệ tử Hồng Nhan Cốc nổi giận, không quan tâm Nguyên Tinh nói gì nữa, không chờ ông ta ra tay đã xông tới trước.

Các loại đao kiếm chém về phía Nguyên Tinh.

Nguyên Tinh cũng nổi trận lôi đình, lật tay đánh hai chưởng.

Bốp! Bốp!

Hai đệ tử Hồng Nhan Cốc bị đánh trúng ngực, mất mạng tại chỗ.

Nhưng thủ đoạn của Nguyên Tinh không thể khiến những đệ tử này khiếp sợ.

Ngược lại, bọn họ không hề sợ chết, mà còn liều mạng xông về phía trước.

Vì Hồng Nhan Cốc, bọn họ không sợ bất cứ điều gì.

Đây chính là thủ đoạn của Hồng Nhan Cốc!

Bọn họ tẩy não mỗi người vào cốc thành một tử sĩ của Hồng Nhan Cốc, chỉ cần lợi ích của Hồng Nhan Cốc bị tổn thất, bọn họ sẽ bất chấp tất cả mà xông tới liều mạng.

Giờ phút này, Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương đã hiểu tại sao Lâm Chính không bảo bọn họ đến để khuyên hàng.

Bởi vì đối với loại người này, khuyên hàng cũng vô dụng.

Điều duy nhất có thể làm là dùng thủ đoạn cứng rắn, đánh đổ niềm tin và tín ngưỡng của bọn họ, khiến bọn họ thực sự cảm nhận được sự sợ hãi, từ đó rời đi.

Bởi vì trong một số tình huống, nỗi sợ hãi trong lòng luôn lớn hơn bất cứ thứ gì.

Hai người dẫn theo các cao thủ của Dương Hoa, xông vào Hồng Nhan Cốc.

Các đệ tử trong cốc cố gắng chống trả, nhưng không ai là đối thủ của Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương.

Không ngừng có người ngã xuống.

“Khởi động cơ quan! Khởi động cơ quan!”.

Cô gái tóc ngắn kia gào lên.

Cơ quan ở cửa cốc lập tức được khởi động.

Hai bên vách cốc xuất hiện dày đặc lỗ tên đen ngòm, lên tới hàng nghìn hàng vạn.

“Bắn tên!”, cô gái tóc ngắn quát.

Nhưng cô ta dứt lời vẫn không thấy mũi tên nào bắn ra khỏi những lỗ tên kia.

“Cái gì?”.

Cô ta sửng sốt.

Không chờ cô ta kịp phản ứng, Nguyên Tinh đã xông tới, đánh một chưởng vào bụng cô ta.

Cô gái tóc ngắn phun ra máu tươi, bay đi rồi ngã xuống đất, nằm bất động.

“Hả?”.

Ai nấy biến sắc.

“Cơ quan của Hồng Nhan Cốc các cô đã bị giáo chủ của chúng tôi phá giải từ lâu rồi! Trước khi đến đây, chúng tôi đã cho người bí mật lẻn vào trận điểm cơ quan và phá hoại nó, cơ quan của các cô đã tê liệt rồi”, Nguyên Tinh lớn tiếng nói.

Các đệ tử Hồng Nhan Cốc nghe xong đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

“Khốn kiếp! Một lũ khốn kiếp, dám đến Hồng Nhan Cốc làm loạn! Hôm nay tất cả các người sẽ phải chết ở đây!”.

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo và phẫn nộ vang lên.

Sau đó một người mặc áo sa màu trắng như tiên nữ, xông từ trong cốc ra, đánh thẳng về phía Nguyên Tinh.

Người này khí tức bất phàm, thực lực trác tuyệt, tấn công Nguyên Tinh như cuồng phong vũ bão.

Nhưng Nguyên Tinh cũng không phải là hạng tầm thường, là thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo, thực lực của ông ta có thể nói là mạnh nhất sau Lâm Chính, sao có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy chứ?

Hai người đánh được mấy chục chiêu mới một chưởng tách ra.

Khi bóng dáng kia hạ xuống, mọi người mới nhìn rõ, người mới đến là Thánh Nữ của Hồng Nhan Cốc.

“Thánh Nữ đại nhân!”.

Ai nấy mừng rỡ kêu lên.

Vẻ mặt Thánh Nữ lạnh lùng băng giá, cao giọng nói: “Hôm nay là kiếp nạn lớn của Hồng Nhan Cốc! Chúng ta đồng lòng, liều mình chiến đấu! Bảo vệ Hồng Nhan Cốc! Đánh lui kẻ thù!”.

“Liều mình chiến đấu! Bảo vệ Hồng Nhan Cốc!”.

Tất cả các đệ tử hô to, sau đó đồng loạt xông tới.

Hai bên bùng nổ đại chiến ở cửa cốc, đánh nhau tối tăm mặt mũi.

Nhưng không chỉ mỗi Hồng Nhan Cốc sôi

sục như vậy…

Đọc truyện chữ Full