TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1849: TÔI CŨNG BỊ BẮT RỒI

Rắc!

Một tiếng động dị thường vang lên.

Đội trưởng đội phán quyết đang ngồi uống trà liền nhíu mày, nhìn về phía bàn trà.

Chỉ thấy ấm trà trên bàn bỗng xuất hiện một vết nứt.

Vết nứt xuất hiện một cách vô duyên vô cớ, khiến đội trưởng đội phán quyết trong lòng kinh hãi.

Không biết tại sao, trong lòng hắn nảy sinh dự cảm không lành.

Nhưng lại không biết cảm giác này đến từ đâu.

“Đội trưởng!”.

Một người phán quyết bước tới, nhỏ giọng nói: “Chúng ta còn phải ở đây bao lâu nữa?”.

“Hiện giờ vết thương của các cậu vẫn còn rất nặng, chỉ có thể ở lại đây dưỡng thương. Tôi không chắc thần y Lâm có hạ độc với các cậu hay không. Nếu cậu ta hạ độc với các cậu thì tôi lại càng không thể tùy tiện rời đi. Tôi phải chịu trách nhiệm cho an toàn của các cậu, thế nên hãy kiên nhẫn chờ đi”, đội trưởng đội phán quyết mặt không cảm xúc nói.

Người phán quyết kia thầm lắc đầu, không nói gì.

Đội trưởng đội phán quyết uống cạn chén trà, trầm ngâm một lát rồi nói: “Tính toán thời gian thì chắc là các Tuyệt Phạt đại nhân… đã vào Giang Thành rồi”.

“Người tuyệt phạt?”, người phán quyết kia sáng mắt lên, vội hỏi: “Đội trưởng, anh nói xem liệu Tuyệt Phạt đại nhân có phát hiện ra chuyện chúng ta bị thần y Lâm bắt giam không nhỉ? Nếu vậy thì có lẽ chúng ta sẽ được cứu!”.

“Thần y Lâm này làm việc kín kẽ, vô cùng gian xảo, lần này cậu ta bảo tôi mời Tuyệt Phạt đến trừng trị cốc chủ Hồng Nhan Cốc, chắc là cũng đã sắp xếp chu toàn, khó mà để lộ dấu vết”, đội trưởng đội phán quyết nhỏ giọng nói.

Người phán quyết có chút thất vọng.

“Nhưng dù sao đó cũng là người tuyệt phạt, là những sự tồn tại siêu cấp mà người thường không thể sánh bằng. Tuy thần y Lâm gian xảo, nhưng dù sao cũng còn quá trẻ. Tôi nghĩ đứng trước bọn họ, thần y Lâm cũng không thể che giấu được, mà sẽ bị tuệ nhãn của bọn họ nhìn thấu!”, đội trưởng đội phán quyết lại nói.

“Đội trưởng, vậy ý của anh là những người tuyệt phạt sẽ nhanh chóng đến cứu chúng ta sao?”.

“Việc này… cũng chưa chắc”.

“Tại sao?”.

“Bởi vì bây giờ chúng ta chẳng khác nào con tin, cho dù Tuyệt Phạt đại nhân phát hiện ra, cũng sẽ không tùy tiện ra tay. Tôi nghĩ chắc chắn bọn họ sẽ điều tra, tiến hành bố trí… Tóm lại dù có thế nào, chỉ cần thần y Lâm tiếp xúc với các Tuyệt Phạt đại nhân, thì bọn họ cũng cách nơi này không còn xa nữa”, đội trưởng đội phán quyết nói.

“Thế nên đội trưởng đồng ý xin tuyệt phạt với cấp trên cho thần y Lâm cũng là để Tuyệt Phạt đại nhân cứu chúng ta khỏi đây?”, người phán quyết kia sáng mắt lên.

“Đây cũng là nguyên nhân”, đội trưởng đội phán quyết cười nhạt.

“Tốt quá! Tốt quá!”, người quán quyết kia vô cùng kích động: “Tôi nghĩ với thực lực của thần y Lâm thì chắc chắn không thể chống lại được Tuyệt Phạt đại nhân! Đội trưởng, chúng ta được cứu rồi!”.

“Đừng vui mừng sớm quá, bây giờ điều tôi lo lắng nhất vẫn là vết thương của các cậu”, đội trưởng đội phán quyết lắc đầu đáp.

“Đội trưởng, mấy người chúng tôi không sao”.

“Đừng nhiều lời nữa, tôi tự có tính toán, chờ các Tuyệt Phạt đại nhân bắt được Lâm Chính, tôi sẽ thương lượng với bọn họ chữa cho các cậu”, đội trưởng đội phán quyết trầm giọng nói.

Người phán quyết lặng lẽ gật đầu, ánh mắt sáng lên, vô cùng kích động.

Theo anh ta thấy, việc thần y Lâm bị bắt chỉ là vấn đề thời gian.

Dù sao đó cũng là người tuyệt phạt đứng trên bọn họ.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Sau đó, mấy bóng dáng đi vào phòng.

“Ông Từ Thiên?”.

Đội trưởng đội phán quyết nhíu mày, lập tức nhận ra người dẫn đầu.

Nhưng bóng dáng sau lưng Từ Thiên khiến ông ta vô cùng quen thuộc.

Đội trưởng đội phán quyết không khỏi nhìn người đó.

Nhưng chỉ nhìn mấy cái, đội trưởng đội phán quyết đã đứng phắt dậy, kinh ngạc nhìn bóng dáng kia, hai mắt mở to, tròng mắt dường như muốn rơi ra ngoài…

“Cô là… Tuyệt Phạt đại nhân?”, đội trưởng đội phán quyết thì thào nói.

“Người tuyệt phạt?”, người phán quyết ở bên cạnh vô cùng mừng rỡ, nhìn về phía cô gái kia, kích động nói: “Đội trưởng, Tuyệt Phạt đại nhân đến cứu chúng ta rồi! Tốt quá! Ha ha!”.

Đội trưởng đội phán quyết cũng tỏ vẻ nghi hoặc, nhìn về phía cô ta.

Lúc này hắn cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Cô gái cũng đờ đẫn nhìn bọn họ, dường như vô cùng khó hiểu, một lúc lâu mới lên tiếng.

“Các anh… là đội phán quyết Thiên Khải?”.

“Đúng, đại nhân, cô… là…”, đội trưởng đội phán quyết vội nói.

Cô gái chần chừ một lát, không nói câu nào.

Đội trưởng đội phán quyết kinh hãi đến mức suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.

“Tôi cũng bị… bắt rồi…”, một lúc lâu sau, cô gái mới chậm rãi lên tiếng.

Đội trưởng đội phán

quyết như bị sét đánh ngang tai.

Đọc truyện chữ Full