TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1851: MỘT TRĂM CÁI DẬP ĐẦU

Thực ra Liễu Như Thi cũng không biết nhiều về sự kiện Ngũ Độc.

Bởi vì khi chuyện này xảy ra, cô ấy mới 12 tuổi, nhưng cô ấy biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này. Lúc ấy có thể nói là cả thiên cung đều chấn động.

Vụ việc này do Nhị tôn trưởng của thiên cung điều tra, nghe nói điều tra tròn một năm mới có kết quả.

Lúc đó Lâm Chính còn trẻ, mới gia nhập thiên cung Trường Sinh, anh nhập môn không lâu thì xảy ra sự kiện Ngũ Độc, khiến anh cũng bị đuổi đi. Tuy sau khi dẹp loạn, kết quả điều tra cho thấy anh không liên quan đến sự kiện Ngũ Độc, nhưng anh đã bị đuổi khỏi thiên cung Trường Sinh, thiên cung cũng không có ý gọi anh về.

Thực ra Lâm Chính đã biết thông tin Liễu Như Thi là người của thiên cung Trường Sinh từ lâu.

Thậm chí là cả bà nội cô ấy - Dược Vương tỉnh Hoài Thiên.

Thủ pháp châm cứu bốc thuốc của hai người họ rất giống với thiên cung.

Bởi vậy Lâm Chính mới dám thi triển "Tuyệt Thế Đỉnh Phong Thuật", bởi vì trên đời này chỉ có thiên cung Trường Sinh mới có thể giải được Hoạt Độc do "Tuyệt Thế Đỉnh Phong Thuật" gây ra.

Nên Lâm Chính đã bàn trước với Liễu Như Thi, để cô ấy đưa anh đến thiên cung Trường Sinh.

"Sư tỷ, sư đệ này tên là Lâm Chính, anh ấy là một trong những người lúc trước Nhị tôn trưởng dán cáo thị xử lại án sai, lần này đến là để xin tôn trưởng cứu mạng. Xin sư huynh sư tỷ có thể để em đưa anh ấy lên", Liễu Như Thi nhỏ giọng nói.

"Vậy sao?".

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhíu mày.

"Vậy là hiện giờ cậu ta không được coi là đệ tử của thiên cung chúng ta, đúng không?", người đàn ông lên tiếng.

"Việc này... đúng vậy", Liễu Như Thi do dự một lát rồi nhỏ giọng đáp.

"Tại sao vừa nãy cô lại lừa chúng tôi? Còn nói cậu ta cũng được coi là đệ tử của thiên cung?", cô gái đanh giọng quát.

"Sư tỷ, em... em xin lỗi, em...", Liễu Như Thi không biết trả lời thế nào.

"Hừ, một đệ tử đã bị đuổi và một đệ tử kí danh mà cũng dám lừa chúng tôi? Lá gan không nhỏ đâu! Tôi thấy rõ ràng là cô không coi chúng tôi ra gì", cô gái lạnh lùng hừ mũi.

"Sư tỷ, em không hề có ý này, chị hiểu lầm rồi", Liễu Như Thi vội vàng giải thích.

"Hiểu lầm? Được rồi, coi như tôi hiểu lầm cô đi! Nhưng cô làm chậm trễ thời gian của chúng tôi, liệu có nên bồi thường chút đỉnh không nhỉ?", cô gái cười khẩy nói.

Liễu Như Thi nghe thấy thế cũng coi như hiểu ra tại sao bọn họ lại làm khó mình như vậy.

Chắc là bọn họ muốn kiếm chác chút lợi ích từ cô ấy đây mà...

"Sư huynh sư tỷ, em đi vội vàng, không mang theo gì cả...", Liễu Như Thi đáp.

"Cô tên là Liễu Như Thi đúng không?", cô gái lạnh lùng hỏi.

"Vâng..."

"Chẳng phải bà nội cô là Dược Vương tỉnh Hoài Thiên sao?".

"Vâng, sư tỷ biết bà em sao?".

"Hừ, chỉ là nghe nói thôi, người ta gọi là Dược Vương, nhưng ở thiên cung chúng tôi thì chẳng là cái thá gì cả. Nhưng Liễu sư muội, bà cô là Dược Vương, sao cô lại không mang theo thứ gì tốt chứ? Lấy ra bồi thường cho chúng tôi đi, rồi hãy lên trên", cô gái mất kiên nhẫn nói.

"Sư tỷ, em... em thực sự không có mà...", Liễu Như Thi muốn khóc mà không có nước mắt.

"Khốn kiếp!".

Cô gái tức giận đánh một bạt tai về phía Liễu Như Thi.

Liễu Như Thi né tránh theo bản năng, nhưng không kịp.

Bốp!

Tiếng tát tai vang lên giòn giã.

Lần này lực tát mạnh hơn trước không ít.

Liễu Như Thi bị tát cho khóe miệng bật máu, ngã nhào xuống đất, lăn xuống mấy bậc thềm. Cũng may cô ấy kịp thời bám được góc một bậc thềm, nên không bị lăn xuống tiếp, nếu không e là sẽ bị ngã chết tươi.

Trán cô ấy rướm máu, tóc tai rối tung, nhìn rất thảm hại, ngẩng đầu lên nhìn đôi nam nữ kia với ánh mắt phẫn nộ.

"Liễu Như Thi, cô chỉ là một đệ tử kí danh! Thiên cung không ai quan tâm hết! Nghe đây, cô hãy lập tức mang con chó chết này biến đi, nếu không tôi sẽ cho cô biết tay!", cô gái quát lớn.

Liễu Như Thi biến sắc.

"Liễu sư muội, sư tỷ của cô tính tình nóng nảy, cô đừng để bụng, mau đi đi. Đừng gây thêm rắc rối cho thiên cung nữa, một đệ tử kí danh như cô chạy đến đây cầu thầy chữa bệnh, chẳng phải là tự rước nhục sao?", người đàn ông cũng cười nói, hoàn toàn không có lòng đồng tình.

Trong lòng Liễu Như Thi vô cùng tức giận.

Nhưng cô ấy không thể hiện ra mặt, mà bước lên một bậc thềm, đứng im một lát, rồi bỗng dưng...

Cô ấy khuỵu gối quỳ xuống.

Hai người đều sửng sốt.

Liễu Như Thi dập mạnh đầu xuống đất.

"Cầu xin sư huynh sư tỷ hãy cho em lên!".

"Việc này...", bọn họ đều tỏ vẻ lúng túng.

Liễu Như Thi thấy thế, lại dập đầu cái nữa.

"Sư huynh sư tỷ, em cầu xin anh chị..."

"Liễu sư muội, cô đừng làm vậy, chúng tôi cũng không có ý gì khác", người đàn ông do dự, đang định nói gì đó.

Nhưng cô gái lại bật cười: "Được đấy Liễu sư muội, cô có bản lĩnh như vậy thì được, bây giờ cô dập đầu 100 cái, thì tôi sẽ cho các cô lên, thế nào?".

Liễu Như Thi nghe thấy thế, vội nhìn về phía cô gái kia.

"Sư tỷ nói thật chứ?".

"Đương nhiên".

Cô gái gật đầu.

Liễu Như Thi không chần chừ chút nào, nặng nề dập đầu xuống đất.

Cốp!

Cốp!

Cốp!

Cốp!

Hết cái này đến

cái khác...

Đọc truyện chữ Full