TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1850: THIÊN CUNG TRƯỜNG SINH

Trên con đường núi gập ghềnh.

Xe cứu thương đi ngoằn ngoèo tiến về phía trước.

Do đường đi không bằng phẳng nên xe cứu thương đi rất chậm.

Cứ lắc lư đi như vậy khoảng nửa tiếng, xe dừng trước một bậc thềm dài.

Bậc thềm này không nhìn thấy điểm cuối, hướng chếch lên trên, dường như vào tận mây xanh.

Chẳng khác nào nấc thang lên thiên đường!

Mọi người xuống xe, nhìn bậc thềm, ai nấy tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.

"Không ngờ ở khu vực không người như núi Côn Luân này lại có nơi như vậy!", Kỷ Văn đi cùng tỏ vẻ ngạc nhiên nói.

"Nếu không phải có cô Liễu Như Thi dẫn đường, thì người bình thường không thể tìm thấy nơi này được".

"Cô Liễu, rốt cuộc đây là đâu vậy?".

Những người đi cùng vô cùng cảm khái.

Nhưng không chờ Liễu Như Thi trả lời, một giọng nói già nua đã vang lên.

"Nơi này tên là thiên cung Trường Sinh, không phải là nơi mà người thế tục bình thường có thể tiếp xúc. Nếu không phải là người trong giới võ đạo thì các cậu đừng tiếp tục nghe ngóng về nó nữa, nếu không cũng không có lợi cho các cậu đâu".

Giọng nói này khiến tất cả mọi người đều quay sang nhìn.

Bọn họ vội nhìn qua, phát hiện một bà lão ăn mặc giản dị, râu tóc bạc trắng, không biết đã đứng ở bậc thềm từ lúc nào.

"Bà Ôn!".

Liễu Như Thi mừng rỡ chạy tới, ôm lấy cánh tay bà lão, vô cùng kích động: "Đã lâu không gặp bà, không ngờ bà vẫn khỏe mạnh như vậy, Như Thi yên tâm rồi".

"Con nhóc này, mồm mép vẫn ngọt như mật vậy! Đúng là khiến người ta yêu thích!", bà lão cười nói: "Thế nào? Bà cháu vẫn khỏe chứ?".

"Nhờ phúc của bà, bà cháu vẫn khỏe ạ", Liễu Như Thi đáp.

"Thế thì tốt", bà lão nhìn xe cứu thương, rồi lại nhìn Liễu Như Thi, mỉm cười nói: "Nhóc con, nếu không có chuyện gì thì mau dẫn bọn họ đi đi. Nếu để người bên trên biết, họ mà nổi giận thì trời long đất lở đấy".

Liễu Như Thi nghe thấy thế, dường như nghĩ tới chuyện đáng sợ nào đó, sắc mặt không khỏi trắng bệch.

Nhưng cô ấy không lùi lại, lấy lại bình tĩnh rồi nhỏ giọng nói: "Bà Ôn, cháu biết chứ, nhưng hôm nay có chuyện quan trọng, xin bà hãy cho phép cháu lên núi nhập cung, cầu kiến các vị tôn trưởng..."

"Nhóc con, chắc cháu cũng biết quy tắc, không phải người của Thiên cung Trường Sinh thì không được đặt chân lên bậc thềm Trường Sinh này. Nếu cháu đưa người ngoài nhập cung chính là hại họ!", bà Ôn bình thản nói.

"Như Thi hiểu ạ, thực ra người Như Thi đưa đến không phải là người ngoài, mà là đệ tử của thiên cung này", Liễu Như Thi vội đáp.

"Đệ tử thiên cung? Là ai?".

"Lâm Chính".

"Tuy thiên cung có nhiều đệ tử nhưng bà nhớ hết tên, bà chưa bao giờ nghe thấy người này", bà cụ Ôn nhíu mày.

Liễu Như Thi ngập ngừng một lát, nhỏ giọng nói: "Bà Ôn, Lâm Chính là... là người nằm trong số các đệ tử bị đuổi kia".

"Cái gì?".

Bà cụ Ôn biến sắc: "Các đệ tử trong sự kiện "Ngũ Độc" sao?".

"Bà Ôn, lúc đó khi sửa lại án sai, tên của Lâm Chính cũng xuất hiện trong danh sách. Anh ấy bị oan, cáo thị mà Nhị tôn trưởng đưa ra đã viết rất rõ ràng", Liễu Như Thi vội nói.

"Cho dù là vậy thì trong thiên cung có rất nhiều người vẫn vô cùng căm hận những người có liên quan đến chuyện này. Cháu cũng biết đấy, chuyện đó đã gây ảnh hưởng quá lớn", bà cụ Ôn lắc đầu.

Liễu Như Thi chần chừ một lúc, không biết nên trả lời thế nào.

"Cậu ta sao vậy?", bà cụ Ôn có chút không đành lòng, liền lên tiếng hỏi.

Liễu Như Thi vội vàng bảo Kỷ Văn khiêng Lâm Chính từ trên xe xuống.

Bà cụ Ôn quan sát một lúc, sắc mặt trắng bệch.

Lúc này, toàn thân Lâm Chính gần như đen sì, làn da đen sì dường như còn động đậy, nhìn rất đáng sợ.

Anh nhắm chặt hai mắt, vô cùng khổ sở, tinh thần không còn tỉnh táo, chỉ còn thở thoi thóp, dường như sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.

"Hoạt Độc?", bà cụ Ôn kêu lên thất thanh.

"Bà Ôn, trên đời này chỉ có Đại tôn trưởng của thiên cung Trường Sinh là có thể cứu được Lâm Chính, xin bà hãy để cháu đưa anh ấy lên", Liễu Như Thi vội van nài, vành mắt đỏ hoe, nước mắt ầng ậng, dáng vẻ đáng thương.

Bà cụ Ôn thở dài: "Xem ra người này rất quan trọng với cháu, thôi được rồi, cháu lên đi. Nhưng bà nghĩ các tôn trưởng của thiên cung chưa chắc sẽ ra tay cứu chữa đâu. Nếu bọn họ không chịu cứu chữa thì cháu tuyệt đối đừng cố cầu xin, nếu không chỉ có hại cho cháu thôi".

"Quy tắc thì cháu hiểu ạ", Liễu Như Thi khẽ gật đầu.

"Đi đi", bà lão tránh đường.

Liễu Như Thi vội vàng cõng Lâm Chính, đi lên bậc thềm dài kia.

"Cô Liễu, để tôi giúp cô".

Kỷ Văn vội bước tới giúp.

Nhưng anh ta vừa lại gần bậc thềm.

Bốp!

Bà lão đạp một phát vào bụng anh ta.

Kỷ Văn lăn hơn 10 vòng dưới đất mới dừng lại, toạc đầu chảy máu, vô cùng thảm hại, trên đầu đầy máu.

"Luật sư Kỷ!".

Mọi người vội chạy tới đỡ anh ta dậy.

Bà lão quát lớn: "Tôi đã bảo người ngoài không được đặt chân lên bậc thềm Trường Sinh cơ mà! Các cậu bị điếc sao? Cút hết cho tôi, nếu không đừng trách tôi đại khai sát giới!".

Bà ta dứt lời, mọi người đều biến sắc.

Liễu Như Thi quay đầu lại nói: "Các anh hãy về đi, tôi là đệ tử thiên cung, trước đó Chủ tịch Lâm cũng từng ở thiên cung, nên chúng tôi có thể lên đó. Những chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi, các anh không cần lo đâu".

"Thảo nào Chủ tịch Lâm muốn mời cô Liễu đến giúp, xem ra là tôi lỗ mãng rồi", Kỷ Văn ôm đầu nói, nhưng cũng không tức giận, anh ta biết bà lão này là ai.

"Anh Kỷ, anh hãy mau về băng bó vết thương đi. Tôi có điện thoại đây, nếu Lâm Chính đỡ hơn tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh".

"Được rồi, làm phiền cô vậy".

Kỷ Văn có chút buồn bực, cùng mọi người lên xe rời đi.

Liễu Như Thi cắn răng, đi lên bậc thềm dài dằng dặc này.

Cô ấy cũng là bác sĩ chứ không phải võ sĩ, chưa từng học võ kĩ gì, nên cũng không khỏe lắm, cõng Lâm Chính nặng mấy chục cân trên lưng leo bậc thềm cũng rất vất vả.

Cô ấy đeo bao tay, phòng hộ đầy đủ, nhưng mỗi bước chân vẫn khiến cô ấy mồ hôi đầm đìa.

E là lên được đến đỉnh thì cũng sẽ mệt nhoài.

Nhưng Liễu Như Thi vẫn cắn răng cố gắng.

Không chịu từ bỏ.

Cứ như vậy một tiếng đồng hồ, cô ấy mới leo được một nửa.

"Nghỉ... ngơi... một lát đi..."

Đúng lúc này, bên tai cô ấy vang lên giọng nói yếu ớt.

Liễu Như Thi mồ hôi mồ kê nhễ nhại quay đầu lại, phát hiện ra người lên tiếng chính là Lâm Chính.

"Anh Lâm, không sao đâu, sắp đến rồi. Chờ Đại tôn trưởng ra tay cứu anh, anh chắc chắn sẽ không sao đâu".

Liễu Như Thi cố nặn ra một nụ cười, tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng đúng lúc này, có hai bóng dáng đi tới.

Một nam một nữ.

Đều mặc đồ trắng, tóc dài bay trong gió, nhìn như tiên nhân, vừa đi vừa cười nói.

Bọn họ nhanh chóng nhìn thấy Liễu Như Thi đang trèo từng bậc thềm, lúc đầu ánh mắt tỏ vẻ rất kinh ngạc, lúc sau lại chứa đầy kiêu ngạo và cười cợt.

"Đứng lại!".

Người đàn ông quát lớn.

Liễu Như Thi vội đặt Lâm Chính xuống, cúi người hành lễ với hai người kia.

"Chào sư huynh sư tỷ!".

"Cô là ai? Sao tôi chưa từng gặp?", người đàn ông hỏi.

"Sư muội là Liễu Như Thi, là đệ tử kí danh của thiên cung", Liễu Như Thi vội đáp.

"Đệ tử kí danh?", người đàn ông nở nụ cười khinh bỉ.

"Em biết cái tên này", cô gái ở bên cạnh liếc mắt nhìn Lâm Chính, bình thản hỏi: "Cậu ta bị sao vậy?".

"Trúng độc ạ, sư muội muốn xin tôn trưởng ra tay giải độc".

"Cậu ta cũng là đệ tử của thiên cung sao?".

"Việc này... cứ coi là thế đi..."

"Coi là thế? Phải hay không phải? Sao tôi chưa bao giờ gặp người này?", cô gái nghiêm giọng quát.

Liễu Như Thi ngập ngừng một lát rồi nhỏ giọng đáp: "Thưa sư tỷ, trước kia anh ấy là đệ tử của thiên cung, nhưng sau đó... bị thiên cung đuổi khỏi sư môn ạ..."

"Cái gì?".

Cô gái nổi giận, thẳng tay tát cho Liễu Như Thi một cái.

Bốp!

Tiếng tát vang lên giòn giã.

Trên khuôn mặt trắng nõn của Liễu Như Thi lập tức xuất hiện một dấu bàn tay đỏ chói. Cô ấy loạng choạng, suýt nữa ngã khỏi bậc thềm.

Liễu Như Thi ôm mặt, vừa tức vừa giận, vốn định chất vấn đối phương, nhưng sau khi nghĩ đây là nơi nào, thì lại kiềm chế, cúi đầu xuống: "Xin sư tỷ nguôi giận, đệ tử này là thiên cung đuổi nhầm, anh ấy là... là đệ tử bị hại trong sự kiện Ngũ Độc".

"Cái gì? Sự kiện Ngũ

Độc?". Hai người biến sắc.

Đọc truyện chữ Full