Lời nói của Lâm Chính khiến cả hiện trường im phăng phắc. Tất cả đều há mồm trợn mắt nhìn anh. Ai cũng tưởng mình nghe nhầm.
Khiêu chiến Từ Tài Quang sao? Cậu ta bị điên rồi chắc? Còn không biết gã này có chiến thắng nổi Tiết Tường hay không mà giờ lại đi đối phó với Tài Từ Quang?
“Rốt cuộc gã này đang nghĩ cái gì vậy?”
“Tôi thấy đầu óc cậu ta bị mất tỉnh táo rồi!”
“Điên rồi, chắc chắn gã này điên rồi”.
“Tôi thấy cậu ta chơi bài liều đấy nên cũng chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều".
“Có lẽ là như vậy”, đám đông nhao nhao lên bàn tán.
“Lâm Chính, cậu...khiêu chiến sinh tử với tôi sao?”, Từ Tài Quang bừng tỉnh, nhìn anh bằng vẻ không dám tin.
“Tôi nghĩ tai các vị không có vấn đề mới phải chứ. Lát nữa tôi sẽ đích thân đăng ký. Nếu như Từ sư huynh không tin thì có thể đi cùng tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Ha ha, xem ra cậu đúng là kẻ không biết trời cao đất dày là gì rồi. Cậu đã muốn làm vậy thì cứ đi đi. Có điều trước đó, cậu phải thắng được sư đệ Tiết Tường đã rồi tính tiếp. Nếu đến cả sư đệ tiết tường mà cậu cũng không thắng được thì lời nói này của cậu có khác gì trò cười không".
“Ha ha...”, đám đông bật cười. Điệu cười nhạo báng.
Lâm Chính liếc nhìn bọn họ. Anh chỉ điềm đạm nói: “Sao? Các người không tin tôi có thể thắng được Từ Tài Quang?”
“Ha ha, thắng được cái rắm mà thắng”.
“Con nít mới tin cậu”, nếu cậu có thể thắng được Từ sư huynh thì tôi sẽ chặt đầu tôi đưa cho cậu”.
“Tôi nghĩ rằng đến cả Tiết Tường cậu cũng không thắng nổi đâu. Cậu dựa vào cái gì mà đòi thắng được Từ sư huynh?”
“Đúng là nực cười”, đám đông khịt mũi, chế nhạo.
“Các vị đã không tin thì chúng ta cá cược? Thế nào?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Dứt lời, tất cả đều cảm thấy có hứng thú.
“Một người chết thì có gì đáng cược. Anh có thời gian làm trò đó thì nên đi lo cho hậu sự của mình trước đi”, Lý Đào không nhịn được.
“Đừng nói sớm quá. Tôi có thể dùng mười giọt lạc linh huyết để thiên cung trị thương cho tôi đấy. Các người cho rằng tôi chỉ có Lạc Linh Huyết thôi sao?”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Đám đông nghe thấy vậy thì nín thở.
“Cái gì? Cậu vẫn còn những bảo bối khác sao?”, Tiết Tường vội vàng nói.
Lâm Chính lấy từ trong người ra một bông hoa, bày ra trước mặt đám đông.
“Đây là thứ gì vậy?”, đám đông kêu lên.
“Đây là Lam Huyết Hoa! Chắc các vị từng nghe qua đúng không?”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Lam Huyết Hoa sao?”
“Đây...chính là Lam Huyết Hoa à?”
“Nghe nói thứ này có thể luyện được Trường Sinh Đan đấy”.
“Trường Sinh Đan đã là gì? Tôi nghe nói còn giải được hàng ngàn loại độc, có tác dùng đối với cả cơ thể đã bị hoại tử đấy”.
“Không thể ngờ”, đám đông kinh hãi kêu lên.
“Sao? Lâm Chính, ý của cậu là nếu cậu thua thì sẽ giao bông hoa này cho chúng tôi?", hơi thở của Tiết Tường trở nên dồn dập. Hắn vội vàng hỏi.
“Đương nhiên”, Lâm Chính gật đầu: “Tôi sẽ mang theo nó bên mình, nếu tôi chết thì các người lấy từ cơ thể tôi là được”.
“Quá tốt”, Tiết Tường vui mừng, vội vàng vỗ tay.
Từ Tài Quang cũng khẽ gật đầu nhưng không biết tại sao mà anh ta bỗng cảm thấy lo lắng không yên. Đối phương hào sảng như vậy, e rằng cũng có vấn đề. Nhưng một kẻ mà mới học được có vài tháng rồi bị đuổi đi thế này thì có gì mà họ phải sợ.
“Chắc là do mình nghĩ nhiều quá thôi”, Từ Tài Quang thầm lắc đầu.
“Nếu đã vậy thì cứ thế đi. Lâm Chính, cậu lau sạch cổ đợi tôi chém đi, ha ha...”, Tiết Tường bật cười, xoay bàn tay. Hắn thật chỉ muốn lao lên ngay đấu một trận với Lâm Chính.
Đúng lúc này, Lâm Chính hô lớn: “Đừng vội, tôi còn chưa nói nếu các người thua thì sẽ thế nào mà”.
“Tôi không thể nào thua được”, Tiết Tường hừ giọng, lắc đầu.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ đáp lại: “Tôi không nói với anh, tôi nói với Từ Tài Quang. Từ Tài Quang, chúng ta cứ nói trước đi, nếu anh thua thì thế nào?”
Nghe thấy vậy, đám đông cảm thấy bất ngờ. Từ Tài Quang cũng vậy, anh ta nhìn chăm chăm Lâm Chính một lúc và nói: “Cậu cứ thắng Tiết Tường đi rồi tính”.
“Sao? Từ sư huynh sợ à? Không dám cá sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Cậu đang khích tướng tôi đấy à? Hay là cậu căn bản không rõ thực lực của bản thân?”, Từ Tài Quang nói bằng vẻ vô cảm. Đôi mắt anh ta ánh lên vẻ ngạo mạn.
“Vậy là sư huynh không dám rồi? Nếu đã vậy thì thôi khỏi cá cược đi, Lam Huyết Hoa tôi tặng cho sư muội Thu Phiến của tôi vậy”, Lâm Chính đưa bông hoa tới trước mặt Thu Phiến. Thu Phiến giật mình, thật không ngờ chủ đề lại được chuyển qua mình. Cô gái đứng ngây ra.
“Từ từ đã”, Từ Tài Quang hét lên.
“Sao thế Từ sư huynh”, Lâm Chính quay qua.
“Ai nói với cậu là tôi không dám? Cậu tặng hoa cho tôi thì sao tôi lại từ chối chứ?”
“Vậy nếu anh thua thì sao?”
“Nếu tôi thua thì tôi chết, cậu muốn sao cũng được”, Từ Tài Quang thản nhiên nói.
“Tôi không có hứng thú với anh”
“Ồ? Vậy cậu có hứng thú với ai?”
“Những người bên cạnh anh”, Lâm Chính nói. Đám đông nghe thấy vậy thì giật mình.
“Trước đó tôi nghe Thu Phiến nói, anh rất có uy thế trong số những người đệ tử này. Dù là đệ tử chính thức của thiên cung Trường Sinh thì cũng phải kính nể anh vài phần. Vì vậy tôi hi vọng sau khi anh chết, những đệ tử chính thức kia sẽ nghe theo lời của tôi”, Lâm Chính nói.
Từ Tài Quang bật cười ha ha: “Ha ha, Lâm Chính, tôi hiểu rồi. Cậu muốn những người đệ tử này nghe theo lời cậu, sau đó sẽ bảo họ cùng lên tiếng yêu cầu Tứ tôn trưởng thả Liễu Như Thi ra phải không?”
“Đúng?”, Lâm Chính không hề phủ nhận.
“Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn nghĩ cho Liễu Như Thi thế. Xem ra cô gái đó rất quan trọng với cậu nhỉ. Chỉ đáng tiếc, cậu vì một cô gái mà quên đi mất mình đang làm cái gì. Đúng là một kẻ đại ngốc”, Từ Tài Quang bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường: “Nếu đã ngốc như vậy thì thôi vậy, tôi đồng ý với cậu”.
“Cứ vậy đi”, Lâm Chính trầm giọng.
Từ Tài Quang không hề phản bác, chỉ quay người nhìn đám đệ tử sau lưng mình.
“Như vậy đi”, những người này đồng loạt hô vang. Lâm Chính quay người rời khỏi Thiên Hình Cung.
“Sớm chuẩn bị quan tài đi, đồ ngu”.
“Còn dám khiêu chiến với cả Từ sư huynh, riêng Tiết sư huynh đã đủ giết chết cậu ta rồi”.
“Não úng tới mức đó mà cũng