Cả thiên cung Trường Sinh trở nên sục sôi.
Sáng sớm, mặt trời mới nhô lên...
Thiên cung bình thường vốn tĩnh lặng thì nay trở nên vô cùng ồn ào.
“Chuyện gì vậy?”, Tam tôn trưởng vừa bước ra thì đã thấy đám đệ tử nhốn nháo cả lên, ông ta chau mày: “Hôm nay có kế hoạch gì sao? Sao những đệ tử này lại xôn xao cả lên như thế?”
“Bẩm Tam tôn trưởng, nghe nói Lâm Chính khiêu chiến với hai người Tiết Tường và Từ Tài Quang, dâng lên giấy báo đấu y sinh tử. Truyền này truyền ra đã trở thành chủ đề bán tán của các đệ tử”, một người thanh niên ở phía sau mỉm cười nói.
“Lâm Chính sao? Là cậu nhóc đã giao ra mười giọt Lạc Linh Huyết đấy hả?”
“Đúng ạ”.
“Tôi nghe nói trước đây cậu ta chỉ học ở thiên cung có vài tháng rồi bị đuổi ra ngoài. Hơn nữa cậu ta cũng ít tuổi, theo lý mà nói, đấu y sẽ không phải là đối thủ của Tiết Tương. Tại sao còn dám ngông cuồng đòi đấu với cả Từ Tài Quang thế?”, Tam trưởng lão vuốt râu, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Có lẽ người này có tài năng gì đó”.
“Có tài thì cũng chẳng làm gì được. Tiết Tường nhập môn được một thời gian rồi, những gì cậu ta sở hữu đều là y thuật chính tông của thiên cung. Sao Lâm Chính có thể so sánh được. Huống hồ dù thắng được Tiết Tường thì cũng sao có thể thắng được Từ Tài Quang”, rõ ràng là Tam trưởng lão cho rằng Lâm Chính không thể thắng.
“Vẫn còn một tiếng nữa thì buổi quyết đấu sinh tử sẽ được diễn ra, Tam trưởng lão có thể tới nơi quan sát, xem Lâm Chính rốt cuộc là có thủ đoạn gì”, người thanh niên nói.
“Vậy sao?”, Tam tôn trưởng lắc đầu: “Nếu mà rảnh rang thì đi xem cũng được. Nhưng giờ nhiều việc quá, chẳng có thời gian. Giả Sinh, cậu đi xem thế nào”.
Người thanh niên bèn nói thêm: “Tôn trưởng, vẫn là làm những việc đó sao?”
“Chứ còn sao nữa”, ông ta hừ giọng, quay người rời đi.
Người thanh niên bặm môi: “Thực ra tôn trưởng, nếu tôn trưởng muốn thì có thể bớt chút thời gian đi xem mà”.
“Nếu Lâm Chính chiến đấu hai trận liên tiếp mà không mất vài tiếng thì sao có thể kết thúc được. Thực sự là tôi không có thời gian”, ông cụ lắc đầu.
“Không! Tôn trưởng, thực ra Lâm Chính chỉ cần đấu một trận là kết thúc rồi”, người đàn ông đột nhiên nói.
“Một trận là kết thúc rồi sao?”
Tôn trưởng bất ngờ, quay qua nhìn anh ta: “Ý của cậu là gì?”
Người đàn ông nói tiếp: “Thực ra...lúc Lâm Chính đưa đơn lên thì cậu ta gộp hai đơn làm một”.
“Gộp đơn?”
Tôn trưởng trố tròn mắt: “Cậu chắc chứ? Cả trăm năm nay thiên cung Trường Sinh chưa từng có ai gộp đơn như thế. Lâm Chính lẽ nào chán sống rồi sao?”
“Tôn trưởng, có thể đúng như những gì tôn trưởng nói, Lâm Chính có con át chủ bài nào đó. Tôn trưởng đi xem sao”, người đàn ông nói tiếp.
Tôn trưởng bèn trầm giọng: “Mấy giờ bắt đầu?”
“8h ạ”.
“Được, đừng khiến Ngũ tôn trưởng kinh động. Chúng ta đi thôi”.
“Dạ”.
...
Mặt trời lên cao dần. Tại một đài Y Thánh bên phải thiên cung Trường Sinh. Lúc này, có không ít các đệ tử của thiên cung đã tập trung ở đây. Đám đông kích động, ai cũng ngóng chờ. Bọn họ túm năm tụm ba.
“Thật hay giả vậy? Tên họ Lâm đó đã khiêu chiến với cả Tiết Tường và Từ sư huynh sao?”
“Đương nhiên là thật rồi. Thư mời được gửi lên từ hai tiếng trước. Không thể giả được”.
“Cậu ta điên rồi sao?”
“Điên gì mà điên. Có mà điếc không sợ súng thì có. Cậu ta biết không đánh lại được Tiết Tường nên mới cứng miệng mà thôi”.
“Hừ, còn có cả người như vậy cơ à? Cậu ta ngốc thật hay ngốc giả vờ thế?”
“Cũng phải, nếu không phải ngốc thì sao lại đi khiêu chiến với Từ sư huynh chứ?”
“Thôi kệ đi, chúng ta đi xem kịch hay là được rồi”.
“OK la! He he!”, những lời bình luận xôn xao vang lên. Võ đài trước giờ vốn im lìm thì nay lại trở nên vô cùng náo nhiệt.
“Chuyện gì vậy? Tại sao hôm nay lại ồn ào thế”.
Lúc này, một giọng nói xa lạ vọng tới. Tất cả đều quay qua nhìn. Một cô gái mặt áo trắng với mái tóc đen bước lại gần.
“Tử sư tỷ”, có người kêu lên.
“Tử sư tỷ? Tử Diễu sao? Người xếp thứ 4 trong ngũ đại đệ tử kiệt xuất?”
“Ôi trời, chính là cô ấy à?”
“Quả nhiên danh đúng như đồn, nghiêng nước nghiêng thành thật đấy”.
“Nghe nói Tử Diễu sư tỷ mỗi sáng sớm đều luyện công ở đây. Hôm nay đài Y Thánh tập trung đông người như vậy, đương nhiên là cô ấy cũng ngạc nhiên rồi”.
Có không ít các đệ tử bàn tán và bước tới chào hỏi Tử Diễu. Thế nhưng Tử Diễu coi như không nghe thấy gì. Cô ta định rời đi.
“Những nơi ồn ào huyên náo thế này, tốt nhất nên rời đi thì hơn”, cô ta lầm bầm, định đi thẳng. Đúng lúc này có một điệu cười vang lên.
“Tử Diễu sư tỷ, cô đã tới rồi, không xem kịch hay mà lại bỏ đi luôn sao?”
Một đám người ở phía sau bước tới. Đó
chính là đám người Từ Tài Quang và Tiết Tường.