Mấy châm này cực kỳ ảo diệu, khiến tất cả mọi người ngây ngốc.
Mặc dù chỉ là mấy châm rất đơn giản, nhưng sau khi mấy châm này châm vào, Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp vốn đủ để đưa người ta vào chỗ chết lại bị phá trong nháy mắt, biến thành một loại châm pháp kỳ diệu tăng cường thể lực con người.
Không ai ngờ châm pháp mang kịch độc đáng sợ đó lại bị Lâm Chính phá!
“Hay! Hay quá!”.
Tam tôn trưởng ở trên tảng đá liên tục vỗ tay, hai mắt bừng sáng.
“Người này thật tài giỏi, mấy châm này… có thế nào tôi cũng không ngờ tới”, Ngũ tôn trưởng cũng không khỏi đứng bật dậy khỏi ghế, hết sức kinh ngạc.
“Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp là châm pháp do cung chủ trước sáng tạo ra, châm nào châm nấy nối kết nhau, vô cùng kỳ diệu. Chưa nói đến phá, ngay cả nắm giữ nó cũng cực kỳ khó khăn. Rốt cuộc Lâm Chính này đã làm thế nào? Chẳng lẽ cậu ta đã hoàn toàn nắm giữ Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp?”, dưới cây hoa đào, Tử Diểu mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm Lâm Chính, tràn đầy hứng thú.
Hiện trường xôn xao.
Người bên phía Lý Đào hoàn toàn sửng sốt.
Giờ phút này, ngay cả Từ Tài Quang cũng không bình tĩnh được nữa.
“Cậu lại phá được Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp?”, anh ta thất thanh la lên.
Phải biết rằng ngay cả anh ta cũng không thể phá được công pháp huyền diệu mạnh mẽ này.
“Từ Tài Quang, anh chuẩn bị chút đi”.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên quát khẽ.
Từ Tài Quang rùng mình, lập tức phản ứng lại, vội vàng xông về phía Tiết Tường, đồng thời hét lên: “Tiết Tường sư đệ! Cẩn thận!!”.
Nhưng, không còn kịp nữa.
Tiết Tường quay đầu lại, còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra thì Lâm Chính đã lao tới.
“Khốn kiếp! Cút ra cho tao!”.
Tiết Tường hét lên, đấm một quyền vào mặt Lâm Chính, đồng thời cánh tay còn lại tích lũy phấn độc dày đặc, rải lên người anh.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ phấn độc, vung tay lên, ngón tay duỗi thẳng điểm huyệt trên người Tiết Tường.
Chỉ trong một giây, ngón tay Lâm Chính nhanh như điện xẹt, nháy mắt đã điểm lên ba mươi sáu huyệt đạo trên người anh ta.
Sau đó anh đột nhiên lùi về sau, kéo dãn khoảng cách với Tiết Tường.
Từ Tài Quang đang chạy về phía Tiết Tường dần dần dừng bước.
Anh ta ngây ngốc nhìn Tiết Tường.
Lúc này Tiết Tường đã đứng sững tại chỗ không động đậy.
Thân hình giống như tượng điêu khắc, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Tất cả mọi người đều mở to mắt.
Bọn họ cảm giác được Tiết Tường có gì đó không ổn, nhưng lại không biết chỗ nào không ổn.
“Tiết Tường sư huynh!”, Lý Đào lập tức hét lớn.
“Tiết Tường, anh không sao chứ?”.
“Tiết Tường!”.
“Sư huynh!”.
…
Tiếng hô gọi vang lên không ngừng.
Nhưng… Tiết Tường như không nghe thấy gì.
Dường như Từ Tài Quang ý thức được điều gì, ánh mắt nghiêm túc, lập tức rút châm bạc ra định lại gần Tiết Tường.
Nhưng ngay khi anh ta vừa đến gần Tiết Tường thì…
Bùm!
Một tiếng nổ kịch liệt vang vọng mây xanh.
Là Tiết Tường…
Hắn nổ rồi!
Máu thịt bắn tung tóe, chết không toàn thây!
Hắn… đã nổ tung ngay trung tâm đài Y Thánh!
Cả hiện trường yên ắng vô thanh.
Mọi người mở to mắt nhìn, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt, ai nấy đều ngây ra.
Lý Đào ngã ngồi trên đất.
Từ Tài Quang giống như hóa đá.
Vô số đệ tử ở đây mặt mày trắng bệch, nhìn cảnh này mà không tin nổi.
Một người sống sờ sờ sau khi Lâm Chính dùng hai ngón tay nhẹ nhàng điểm mấy cái đã hóa thành vô số mảnh thịt vụn, chết thảm ngay tại chỗ.
Giờ phút này, dù là bất cứ ai nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy hoảng hốt, khó mà tin nổi.
Mọi người đều cho rằng Tiết Tường sẽ dùng khí thế áp đảo giết chết Lâm Chính, nhưng không ngờ người bị áp đảo… lại là Tiết Tường!
Ai cũng không chấp nhận nổi chuyện này.
“Anh Lâm lợi hại đến thế sao?”, Thu Phiến sáng mắt, tràn đầy mong đợi và kích động.
Dọc đường cô ấy đi cùng Lâm Chính đến đài Y Thánh, trong lòng còn nghĩ có cần đi nhặt xác cho Lâm Chính hay không.
Bây giờ xem ra là cô ta nghĩ nhiều rồi.
“Tiết Tường sư huynh!”.
Lý Đào quỳ rạp dưới đất, gào khóc thê lương.
Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc ở đây.
Lâm Chính quay đầu lại, nhìn về phía Từ Tài Quang mặt mày trắng bệch, bình tĩnh nói: “Nếu anh chịu ra tay cùng với anh ta, có lẽ anh ta có thể sống lâu hơn một chút”.
Từ Tài Quang hoàn hồn lại, nghiêm túc nói: “Lâm Chính, xem ra tôi đã xem thường cậu! Nhưng cho dù cậu giết được Tiết Tường thì đã sao? Chênh lệch giữa tôi và Tiết Tường không hề ít”.
“Tôi không nói anh so với Tiết Tường, tôi cảm thấy có lẽ anh nên đánh giá lại sự chênh lệch giữa tôi và anh đi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Ngông cuồng! Cậu nghĩ cậu là cái thá gì? Không xem lại xem bây giờ mình trông như thế nào? Cậu cũng sắp chết rồi! Còn dám buông lời ngông cuồng?”, Từ Tài Quang hừ lạnh.
“Sắp chết rồi?”.
“Xem xem bột phấn mà Tiết Tường rải lên người cậu đi!”, Từ Tài Quang nheo mắt lại, nói.
Anh ta sẵn sàng nói dài dòng với Lâm Chính cũng là vì đã nhìn thấy số bột phấn trên người Lâm Chính. Anh ta đang kéo dài thời gian, muốn đợi độc của bột phấn xâm nhập vào trong cơ thể Lâm Chính.
Trong thời gian này, có lẽ độc đã xâm nhập vào cơ thể của Lâm Chính, bắt đầu có tác dụng.
Nếu là như vậy, dù Lâm Chính có thể giải độc cũng không thể giải được hoàn toàn, mình muốn đánh bại cậu ta đúng là dễ như trở bàn tay.
“Tiết Tường, dù em đã chết, nhưng trước khi chết cũng xem như đã làm một chuyện tốt! Đợi đi sư đệ, bây giờ anh sẽ lấy đầu của người này tế lễ cho em!”.
Từ Tài Quang lẩm bẩm, sau đó chạy nhanh về phía Lâm Chính.
Giờ phút này, anh ta đã không còn đường lui.
Anh ta không thể rút lui!
Bao nhiêu người đang nhìn anh ta!
Bao nhiêu người gửi gắm hi vọng vào anh ta!
Bao nhiêu người đợi anh ta móc tim Lâm Chính!
Cho nên anh ta phải chiến đấu, cũng phải chiến thắng!
Vì trái tim của Tử Diểu!
Vì sự ưu ái của các vị tôn trưởng, anh ta phải dùng cách bá đạo nhất, hung ác nhất để diệt trừ Lâm Chính.
Vì vậy, Từ Tài Quang bất chấp tất cả xông thẳng tới, hai tay điên cuồng vung ra.
Vèo vèo vèo vèo…
Hơn năm trăm cây châm bạc được phóng ra từ hai tay anh ta, giống như một tấm lưới lớn phủ về phía Lâm Chính.
Nhưng khi những cây châm bạc chạm vào Lâm Chính.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…
Nhiều tiếng động to rõ giống như pháo nổ vang lên, sau đó thì thấy xung quanh Lâm Chính xuất hiện rất nhiều tia lửa.
Tia lửa duy trì một chốc rồi biến mất.
Đợi khi tia lửa hoàn toàn tan đi, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, mấy trăm cây châm bạc đâm về phía Lâm Chính đã biến mất.
Ngược lại, nhìn bên chân Lâm Chính lại xuất hiện một đống châm bạc nứt gãy.
Đó là những cây châm bạc mà Từ Tài Quang vừa phóng tới!
“Cái gì?”.
Từ Tài Quang kinh hãi, mở to mắt nhìn.
Lúc này mới thấy xung quanh Lâm Chính xuất hiện một cây châm bạc sáng loáng, giống như cá lội, lượn tròn xung quanh người anh.
Mấy trăm cây châm bạc của anh ta đều bị cây châm bạc đó đánh gãy.
“Đó là thuật ngự châm!”.
“Cậu ta chỉ dùng một cây châm đã phá được mấy trăm cây châm của sư huynh? Nội lực của cậu ta thật là hùng hậu!”.
Một đệ tử kinh ngạc kêu lên.
Mọi người đều hết sức kinh ngạc.
Từ Tài Quang tái mặt, nghiến răng quát khẽ: “Còn chưa xong đâu! Hãy xem chiêu này đi!”.
Nói xong, anh ta lại vung cánh tay, tung ra lượng lớn phấn độc.
Không lâu sau, cả người Lâm Chính đã bị phấn độc nhấn chìm.
Phấn độc rơi xuống đất