TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1872: KẺ NÀO DÁM LÀM ĐỒ ĐỆ CỦA TÔI BỊ THƯƠNG?

Từ Tài Quang là một trong năm đệ tử kiệt xuất, được tôn trưởng chỉ điểm, phấn độc mà anh ta điều chế ra đương nhiên có dược lực ghê gớm.

Cộng thêm độc lực từ phấn độc mà Tiết Tường dùng trước kia ắt hẳn đã xâm nhập vào xương tủy của Lâm Chính. Từ Tài Quang tin rằng số phấn độc này đủ để giải quyết Lâm Chính.

Nhưng, suy nghĩ thì luôn tốt đẹp.

Từ Tài Quang không ngừng lùi về sau, nhìn chằm chằm phấn độc, đợi kết quả cuối cùng.

Cuối cùng, toàn bộ phấn độc trên không trung đã rơi xuống, Lâm Chính khuất sau phấn độc lại xuất hiện trước mặt mọi người lần nữa.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Cậu ta lại không bị gì cả?”.

“Sao có thể? Lẽ nào độc của Từ sư huynh… không có tác dụng với cậu ta?”.

Tiếng hô kinh ngạc, chấn động vang lên bên tai không dứt.

“Không thể nào…”.

Từ Tài Quang cũng ngạc nhiên, sắc mặt trắng bệch, mắt trợn tròn.

Đợi khi Lâm Chính đi tới, Từ Tài Quang mới hoàn hồn, vội vàng gào lên: “Vì sao cậu có thể phớt lờ độc của tôi? Cậu… đã dùng thủ đoạn gì?”.

“Tôi không dùng thủ đoạn gì cả”, Lâm Chính nói.

“Cậu có ý gì?”, Từ Tài Quang sững người, hỏi.

“Lý do rất đơn giản, là vì thể chất của cậu ta… có lẽ là thể chất bách độc bất xâm trong truyền thuyết!”, Ngũ tôn trưởng không biểu lộ cảm xúc gì mà nói.

Bà ta dứt lời, khiến vô số người kinh ngạc.

“Thể chất bách độc bất xâm?”.

“Không phải chứ? Thằng nhóc này lại có thể chất đó?”.

“Chẳng trách độc của Tiết Tường sư huynh và độc của Từ Tài Quang đều không làm gì được cậu ta…”.

“Thế… Từ sư huynh làm sao thắng đây?”.

Các đệ tử bàn tán xôn xao.

Từ Tài Quang có vẻ mặt cực kỳ khó coi, không ngừng lùi về sau.

Lúc này anh ta cảm thấy áp lực rất lớn.

Nhưng đài Y Thánh chỉ lớn chừng đó, anh ta có thể lùi đi đâu?

“Từ sư huynh, đến lượt tôi rồi!”.

Lâm Chính hừ lạnh, điểm mũi chân, người như lốc xoáy tiến sát đến chỗ Từ Tài Quang.

Từ Tài Quang kinh hãi, lập tức rút châm bạc ra đâm lên người Lâm Chính.

Nhưng châm bạc của anh ta còn chưa tới gần đã bị châm bạc trong tay Lâm Chính ngăn lại.

“Hả?”.

Từ Tài Quang lập tức rút thêm châm bạc đâm tới.

“Khốn nạn! Đừng có xem thường tôi! Cuồng Phong Thần Châm Quyết!”.

Từ Tài Quang vừa sốt ruột vừa tức giận, hét lên một tiếng. Hai tay anh ta nắm chặt, mỗi một kẽ ngón tay đều kẹp năm cây châm bạc. Hai cánh tay vung thật nhanh, giống như tay gấu giết về phía Lâm Chính.

Châm bạc như sao băng, lóe sáng nhanh mạnh, không ngừng đâm tới xung quanh Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính không tránh né, mà cũng sử dụng châm bạc chiến đấu trực diện với Từ Tài Quang.

Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…

Tiếng châm bạc va chạm vang lên.

Giữa hai người không ngừng tóe ra tia lửa.

Vậy vẫn chưa kết thúc, Từ Tài Quang lại tức giận gào lên, dùng khí ngự châm, trút hết tất cả châm bạc trên người, ập về phía Lâm Chính giống như gió bão.

Lâm Chính vẫn đánh trực diện, cũng dùng khí ngự châm.

Keng! Keng! Keng! Keng…

Vù! Vù! Vù! Vù…

Nhiều tiếng động hỗn tạp vang lên.

Mọi người nhìn thấy trên đài Y Thánh nhiều dòng khí bay loạn, giữa hai người lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, bên chân không ngừng có châm gãy rơi vãi, cắm vào mặt đất.

Chỉ trong vòng mười mấy giây, mặt đất trong vòng ba mét quanh hai người đều cắm đầy châm bạc đã gãy vụn.

Cuối cùng.

Ầm!

Một tiếng khí nổ vang lên.

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên xung quanh hai người đột nhiên biến mất.

Giờ phút này, hai người cũng đã dừng tấn công.

Chiến đấu kết thúc.

Hai người đứng im không động đậy giống như tượng điêu khắc .

Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, dường như đã thu chiêu từ sớm.

Còn Từ Tài Quang vẫn còn giữ động tác vung châm.

Nhưng giờ phút này, trên người anh ta lấp lánh ánh sáng, giống như muôn vàn ngôi sao hóa thành áo giáp, bao bọc cả người anh ta.

Định thần nhìn lại, đó lại là những cây châm bạc sáng loáng.

Mọi người kinh hãi nhìn sững.

Trên người Từ Tài Quang toàn là châm bạc, không phân biệt được đâu là của Lâm Chính, đâu là của anh ta.

Còn Lâm Chính, trên người không có một cây châm bạc nào.

Trận quyết đấu này… thắng thua đã định!

“Từ Tài Quang, tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh quá tự đại! Thế nào? Tôi nhất định phải không bằng anh hay sao?”.

Lâm Chính hờ hững nhìn Từ Tài Quang, trong mắt không có bất cứ cảm xúc nào.

Từ Tài Quang há miệng, muốn nói nhưng lại không nói nên lời, còn định làm động tác gì đó, nhưng toàn thân lại run lên nhè nhẹ, khó mà cử động được nữa…

“Được rồi! Anh đi gặp Tiết Tường sư đệ của anh đi!”.

Lâm Chính rút một cây châm bạc ra, chuẩn bị đâm vào giữa chân mày Từ Tài Quang.

Cây châm này hạ xuống chắc chắn sẽ lấy mạng Từ Tài Quang!

Từ Tài Quang mở to mắt, sợ hãi nhìn châm bạc đến gần.

“Dừng tay!”.

Đám người Lý Đào ở một bên sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, lập tức đứng dậy hô lên.

“Ngũ tôn trưởng! Từ sư huynh đã thua, xin người hãy dừng trận quyết đấu!”, bên Lý Đào có người quỳ dưới đất, vừa khóc vừa nói.

Đám người Lý Đào nghe vậy cũng đồng loạt quỳ xuống.

“Mong Ngũ tôn trưởng dừng trận quyết đấu!”.

“Giữ lại một mạng cho Từ sư huynh!”.

Mọi người hô lên.

Nhưng Ngũ tôn trưởng không lên tiếng.

Quyết đấu sinh tử không phải trò đùa trẻ con.

Lâm Chính cũng sẽ không nương tay vì lời nói của đám Lý Đào, chuẩn bị đâm châm bạc vào giữa mi mày Từ Tài Quang.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một cây kim vàng đột nhiên bay đến, đánh vào cây châm trên tay Lâm Chính.

Keng!

Tiếng động rõ ràng, tuy không lớn nhưng toàn bộ người ở đài Y Thánh đều nghe thấy.

“Hả?”.

Lâm Chính lập tức biến sắc.

Một bóng người đột nhiên xông vào đài Y Thánh, quát lớn: “Kẻ nào dám làm đồ đệ của tôi bị thương?”.

Mọi người đưa mắt nhìn lại, không ai không ngạc nhiên.

“Trịnh điện chủ?”, Ngũ tôn trưởng

đứng bật dậy khỏi ghế.

Đọc truyện chữ Full