Kinh hãi!
Tất cả mọi người đều kinh hãi!
Ai nấy trợn mắt há mồm, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
Tam tôn trưởng cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Người này không sợ chết sao? Một vãn bối xin lỗi Trịnh điện chủ cũng không có gì mất mặt cả.
Ngược lại, chuyện này cũng đã nể mặt anh lắm rồi, tại sao anh vẫn không chịu nhượng bộ như vậy chứ?
Có người bắc sẵn thang cho xuống mà vẫn không hài lòng sao?
“Lâm Chính, cậu đừng được voi đòi tiên! Mau xin lỗi!”, Ngũ tôn trưởng cũng không nhịn được nữa, trầm giọng quát.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, đanh giọng nói: “Chuyện này là Tiết Tường và Từ Tài Quang gây sự trước, đệ tử chỉ giải quyết theo quy tắc của thiên cung Trường Sinh. Quyết đấu sinh tử là quy tắc của thiên cung, đệ tử giết bọn họ trong trận quyết đấu sinh tử là hợp tình hợp lý, đâu có làm sai điều gì? Bây giờ Trịnh Thông Viễn muốn dùng thân phận để ép đệ tử xin lỗi? Ông ta xứng sao?”.
“Cậu… cậu… cậu… cậu…”, Trịnh Thông Viễn tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, rít gào: “Cậu là cái thá gì chứ? Cậu nghĩ tôi không dám giết cậu sao?”.
“Lâm Chính!”, Tam tôn trưởng cũng nghiêm giọng quát, nhìn anh chằm chằm: “Cậu đừng ngang bướng nữa!”.
“Không phải là đệ tử ngang bướng! Hai vị tôn trưởng! Chẳng lẽ quy tắc của thiên cung là trò cười sao? Nếu các vị tôn trưởng cho rằng là vậy thì Lâm Chính cũng đồng ý xuống nước, xin lỗi ông ta”, Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.
Câu này của anh khiến hai tôn trưởng đều khó xử.
Sao bọn họ dám phủ quyết quy tắc của thiên cung chứ?
Như vậy chẳng phải là phủ quyết cả thiên cung Trường Sinh sao?
“Tất cả tránh ra!”.
Trịnh Thông Viễn không nhịn được nữa, gầm lên một tiếng: “Hôm nay tôi thề phải giết thằng nhãi này!”.
Dứt lời liền bất chấp tất cả, muốn xông về phía Lâm Chính.
Tam tôn trưởng hơi nhíu mày, nhưng lần này không có hành động gì.
Ngũ tôn trưởng định lên tiếng khuyên nhủ, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này.
“Dừng tay!”.
Thu Phiến bỗng chạy tới, chặn trước mặt Lâm Chính, khuỵu gối quỳ xuống trước Trịnh điện chủ, vội kêu lên: “Xin điện chủ bớt giận! Cho phép Thu Phiến nói mấy câu với Lâm Chính!”.
“Hử?”.
Sắc mặt Trịnh Thông Viễn đầy giận dữ, vốn định nói gì đó, nhưng Tam tôn trưởng đã lên tiếng trước: “Thu Phiến, cô hãy khuyên nhủ cậu ta, đừng ngang bướng nữa, không có lợi cho ai cả”.
“Vâng”.
Thu Phiến gật đầu, sau đó ngoảnh phắt lại nói với Lâm Chính: “Anh Lâm, anh cần gì phải làm vậy chứ? Chuyện này bỏ qua đi!”.
“Sao tôi phải sợ Trịnh Thông Viễn chứ? Nếu đánh thật tôi cũng không sợ ông ta”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy Liễu sư muội thì sao?”, Thu Phiến nhỏ giọng hỏi.
Lâm Chính không khỏi sửng sốt, sau đó nhíu chặt mày.
“Tôi vốn định đánh bại Từ Tài Quang và Tiết Tường xong, sẽ ép các đệ tử kia gây áp lực cho Tứ tôn trưởng, để ông ta phóng thích vô tội Liễu sư muội…”
“Nhưng với tình hình hiện giờ, thì rõ ràng là kế hoạch của anh không ổn! Anh đã đắc tội với Trịnh điện chủ, những đệ tử chính thức kia sẽ không nghe anh đâu! Nếu anh đánh nhau với Trịnh điện chủ, thì anh không chỉ đắc tội với ông ta, mà còn đắc tội với Tam tôn trưởng và Ngũ tôn trưởng! Như vậy thì Liễu sư muội lại càng không ra được tử lao! Mà anh ở thiên cung cũng là để trị Hoạt Độc! Nếu làm căng mọi chuyện, thì anh định giải Hoạt Độc kiểu gì?”, Thu Phiến khuyên hết nước hết cái.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu: “Cô nói có lý, nếu vậy thì tôi xin lỗi cho xong”.
“Tốt quá”, Thu Phiến mừng rỡ.
Chỉ nghe thấy Lâm Chính kêu lên: “Trịnh điện chủ, tôi có thể xin lỗi ông”.
“Ồ?”.
Trịnh Thông Viễn có chút ngạc nhiên.
“Nhưng tôi có điều kiện”, Lâm Chính lại nói thêm câu nữa.
Câu này khiến mọi người nổi giận, Thu Phiến lại càng không kịp trở tay.
“Anh Lâm…”
“Cô kệ đi”.
Lâm Chính bình thản nói: “Điều kiện của tôi rất đơn giản! Liễu Như Thi sư muội bị Tứ tôn trưởng đẩy vào tử lao! Tôi hi vọng cô ấy được thả ra ngay bây giờ, nếu Trịnh điện chủ đồng ý với quyết định này của tôi, thì tôi sẽ xin lỗi ông”.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”, Trịnh Thông Viễn lạnh lùng quát hỏi.
“Vậy thì tôi sẽ gửi cho ông thư mời trận quyết đấu sinh tử tiếp theo!”, Lâm Chính khàn giọng đáp.
Xung quanh im lặng như chết…
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Chính…
Đây mà là xin lỗi sao?
Đây là bàn điều kiện thì có!
Đây là uy hiếp thì có!
“Thú vị! Người này thật là thú vị!”, dưới cây hoa đào, đôi mắt của Tử Diễu lóe lên tia sáng, gật đầu nói.
“Điên rồi! Cậu ta điên rồi!”, Lý Đào hét lên chói tai.
Thu Phiến thì suýt lăn ra ngất xỉu.
Còn khuôn mặt già nua của Tam tôn trưởng âm trầm như nước, lông mày nhíu chặt…
“Tôi sẽ cho cậu chết!”.
Trịnh điện chủ gầm lên, một quyền mang theo sát khí dữ dội, nện vào mặt Lâm Chính như điên.
Sức mạnh vạn độc cuồn cuộn trên nắm đấm của ông ta.
Lần này, Trịnh điện chủ đã nổi lên ý định giết người.
Không ai có thể ngăn cản ông ta được nữa.
Nhưng Lâm Chính không chút sợ hãi, anh cũng lật tay tung một quyền ra.
Bốp!
Hai quyền va nhau.
Hai người đều lùi lại.
Độc lực bùng nổ ở nơi va chạm.
Bất phân cao thấp!
Mọi người đều như ngừng thở.
Trịnh điện chủ gầm lên, định tiếp tục ra tay.
“Đủ rồi!”.
Đúng lúc này, Tam tôn trưởng tức giận hét lên.
Âm thanh như sấm đánh, chấn động màng nhĩ.
Hai người đều dừng tay, quay sang nhìn ông ta.
Khuôn mặt của Tam tôn trưởng sầm xuống, quay sang hỏi cậu thanh niên: “Cậu đến ngay chỗ Tứ tôn trưởng, thả Liễu Như Thi ra!”.
“Vâng, tôn trưởng!”, cậu thanh niên lập tức ôm quyền rời đi.
Mọi người thấy thế liền hiểu ra.
Tam tôn trưởng không muốn để mọi chuyện đi xa quá.
Ông ta phải ngăn chặn bằng được.
“Lâm Chính, bây giờ thì cậu hài lòng rồi chứ?”, Tam tôn trưởng bình thản hỏi.
“Nếu Tam tôn trưởng đã nói như vậy thì đương nhiên Lâm Chính không còn bất cứ ý kiến gì rồi”.
Lâm Chính cười nhạt rồi thu tay, nói với Trịnh Thông Viễn: “Trịnh điện chủ, chuyện trước đó là lỗi của tôi! Tại đây, Lâm Chính xin gửi lời xin lỗi đến ông!”.
Tuy Lâm Chính nói lời xin lỗi, nhưng dù là ai cũng không nhìn ra hay nghe ra thành ý của anh.
“Tam tôn trưởng!”, hai mắt Trịnh Thông Viễn đỏ ngầu, cắn răng nhìn ông lão.
“Chấm dứt tại đây đi!”, Tam tôn trưởng hít sâu một hơi nói.
Trịnh Thông Viễn tức run người, còn định nói gì đó, nhưng nhìn Tam tôn trưởng, cũng không thể nổi cáu được, cuối cùng phất tay, xoay người bỏ đi.
Các đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện cũng lục tục rời đi.
Cuối cùng đài Y Thánh cũng lấy lại sự thanh tĩnh.
Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm, quay đầu định đi tìm Liễu Như Thi, xem thương thế của cô ấy thế nào.
Nhưng đúng lúc này, Tam tôn
trưởng trầm giọng quát: “Lâm Chính, cậu lại đây!”.