TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1874: XIN LỖI? ÔNG CŨNG XỨNG SAO?

Lâm Chính hành động đương nhiên là không nể mặt nương tay.

Nhát châm này nhìn thì đơn giản, nhưng châm lực đã dẫn phát toàn bộ sức mạnh của Từ Tài Quang.

Các chức năng toàn thân của anh ta đều bị phá hoại, lục phủ ngũ tạng gần như nát bét, gân cốt thịt đều nứt toác.

Rầm!

Từ Tài Quang nặng nề ngã xuống đất.

Tuy bề ngoài không có vết thương gì, nhưng thực ra dù là thần tiên cũng không thể cứu được anh ta.

“Tài Quang!”.

Trịnh điện chủ gầm lên một tiếng, xông tới đỡ Từ Tài Quang dậy.

Nhưng ông ta vừa chạm vào đã biết ngay tình hình của Từ Tài Quang.

Vô phương cứu chữa.

Ánh mắt Trịnh Thông Viễn chứa đầy tuyệt vọng.

“Sư huynh!”.

“Từ sư huynh!”.

Đám người Lý Đào cũng kêu lên, đầy kinh hoàng và sợ hãi.

Tam tôn trưởng đanh mặt lại, chỉ nhìn mà không nói gì.

Còn vẻ mặt của Ngũ tôn trưởng cũng vô cùng đặc sắc.

Không ai ngờ Lâm Chính lại dám ra tay trong tình huống này!

Đây rõ ràng là vả thẳng vào mặt Trịnh điện chủ!

Một đệ tử bị trục xuất mà dám đối đầu với điện chủ!

Rốt cuộc trong đầu người này đang nghĩ cái gì vậy?

Mọi người dường như nín thở, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin.

Trịnh điện chủ hoàn hồn lại, nổi giận đùng đùng.

“Khốn kiếp! Cậu chán sống à?”.

Ông ta đặt thi thể của Từ Tài Quang xuống, rồi tung một quyền về phía Lâm Chính.

Trên nắm đấm kia chứa đầy độc lực đáng sợ.

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, sau đó rút lui, đồng thời giơ tay đón đỡ.

Bốp!

Nắm đấm nện vào cánh tay anh, độc lực nổ tung, hóa thành một đám sương lớn tản ra.

Lâm Chính lùi lại hơn 10 bước mới dừng lại, cúi xuống nhìn.

Trên cánh tay anh xuất hiện một chưởng ấn đen sì.

Đây chính là độc của Trịnh điện chủ.

Không thể không nói, người đứng đầu 5 cung 10 điện của thiên cung Trường Sinh quả thực kinh hãi thế tục! Độc lực của quyền này cho dù là thân xác anh cũng không chịu được.

Nhưng Lâm Chính không sợ, lập tức huy động cơ thể võ thần.

Bây giờ không phải lúc quyết đấu sinh tử, nên Lâm Chính có thể dùng võ kĩ. Cơ thể võ thần cộng với thể chất miễn dịch độc tố của anh đủ để ép được kịch độc này ra.

Lâm Chính lắc lắc cánh tay, nhìn chằm chằm Trịnh điện chủ với ánh mắt dữ tợn, gằn giọng nói: “Điện chủ! Ông muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu sao?”.

“Cậu giết học trò cưng của tôi! Tôi phải giết cậu để đền mạng cho nó!”.

Trịnh Thông Viễn nổi giận, gầm lên một tiếng, định tiếp tục xông tới.

Lâm Chính cũng bực mình, đối phương hùng hổ dọa người như vậy, sao anh có thể nhẫn nhịn được?

“Trịnh điện chủ! Ông đừng tưởng mình là điện chủ thì tôi sợ ông!”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, lửa giận ngút trời, đang định ra tay đọ sức với một trong 10 điện chủ này.

Nhưng đúng lúc này, Thu Phiến ở phía sau bỗng xông tới, kéo lấy cánh tay Lâm Chính, gấp gáp kêu lên: “Anh Lâm, anh bị điên à? Mau dừng tay!”.

“Thu Phiến?”, Lâm Chính nhíu mày, đang định lên tiếng thì Tam tôn trưởng trên bục đá cũng nói.

“Trịnh điện chủ! Ông đừng làm càn! Người chết không thể sống lại, mong ông hãy nén bi thương!”, Tam tôn trưởng tiến vào đài Y Thánh, bình tĩnh nói.

“Tam tôn trưởng…”, Trịnh điện chủ nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Lâm Chính, vô cùng căm hận nói: “Cậu ta giết học trò cưng của tôi ngay trước mặt tôi! Đây là coi thường tôi! Tam tôn trưởng! Nếu hôm nay không cho cậu ta một bài học, thì sau này Trịnh Thông Viễn tôi còn mặt mũi nào ở thiên cung Trường Sinh chứ?”.

Ông ta vừa dứt lời, không ít đệ tử đang có mặt lập tức đứng lên.

“Nghiêm trị Lâm Chính!”.

“Nghiêm trị Lâm Chính!”.

“Nghiêm trị Lâm Chính!”.

Các đệ tử nhao nhao kêu lên, tâm trạng rất kích động.

Đó là đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện.

Điện chủ chịu thiệt thòi, bọn họ đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Đài Y Thánh lập tức trở nên nhốn nháo.

Những tiếng la ó huyên náo không dứt.

Các đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện đều đến.

Tam tôn trưởng thấy thế, sắc mặt trở nên khó coi, trầm giọng quát lớn: “Làm gì thế hả? Tạo phản à? Tất cả yên lặng!”.

Hiện trường lập tức im bặt.

“Các cậu làm gì vậy? Đang ở đài Y Thánh, sao có thể ầm ĩ lên chứ? Ai còn dám lên tiếng thì đừng trách tôi!”, Trịnh Thông Viễn cũng quát lớn, sau đó ôm quyền nói với Tam tôn trưởng: “Tôn trưởng, tôi rất xin lỗi, những đệ tử này trời sinh ngang bướng, là tôi quản giáo không nghiêm! Mong tôn trưởng tha tội!”.

“Trời sinh ngang bướng? Quản giáo không nghiêm? Trịnh điện chủ, mong chuyện đúng là như vậy!”.

Tam tôn trưởng lạnh lùng hừ một tiếng.

Trịnh điện chủ không nói gì.

Đáy mắt Tam tôn trưởng lóe lên một tia lo lắng.

Thực ra ông ta nhìn ra được Trịnh điện chủ hoàn toàn chỉ là muốn trút giận, để lấy lại thể diện. Nếu bây giờ không để ông ta lấy lại thể diện, thì e sẽ là họa ngầm về sau.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tam tôn trưởng trầm giọng nói: “Dù thế nào ông cũng là trưởng bối, làm khó một hậu bối như vậy thì chẳng ra thể thống gì”.

Ông ta nói đến đây, liền ngoảnh lại nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, cậu cũng có vấn đề, cậu không nể mặt Trịnh điện chủ như vậy, chẳng phải khiến ông ấy khó xử sao? Dù sao ông ấy cũng là điện chủ của thiên cung Trường Sinh, cậu ngỗ ngược như vậy, dù là ai cũng sẽ không tha cho cậu”.

“Chuyện này không phải do tôi khơi mào”, Lâm Chính bình thản nói.

“Bây giờ không phải lúc truy cứu chuyện này, Lâm Chính, thế này đi, bây giờ cậu hãy xin lỗi Trịnh điện chủ, cầu xin ông ấy tha thứ, thì chuyện này coi như chấm dứt, hiểu chưa?”, Tam tôn trưởng trầm giọng nói.

Giờ phút này, ông ta cũng chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa.

Để Lâm Chính thỏa hiệp với Trịnh điện chủ là cách tốt nhất hiện giờ.

Nếu có thể xoa dịu được Trịnh điện chủ, xoa dịu Nguyên Thánh Tâm Điện thì phía Lâm Chính cũng không có rắc rối gì quá lớn.

Ông ta vừa dứt lời, các đệ tử đang có mặt đều vô cùng kinh ngạc.

“Xin lỗi? Tam tôn trưởng! Người chết là học trò cưng của tôi, một câu xin lỗi là xong chuyện sao?”, Trịnh điện chủ bất mãn nói.

“Học trò cưng của ông chết do trận quyết đấu sinh tử, không liên quan đến Lâm Chính! Trịnh điện chủ, chuyện này cứ quyết định thế đi, mỗi bên nhường một chút, đừng có không nể mặt cả tôi!”, giọng nói của Tam tôn trưởng dần trở nên lạnh lẽo.

“Việc này…”

Trịnh điện chủ ngập ngừng.

Ông ta không thể đắc tội với Tam tôn trưởng được, huống hồ Tam tôn trưởng đã nói đến mức này, nếu còn không chịu nghe theo, trở mặt với Tam tôn trưởng thì phiền phức to.

Thế là, Trịnh Thông Viễn hít sâu một hơi, nặng nề gật đầu: “Được! Sao tôi dám không nể mặt Tam tôn trưởng chứ? Nếu đã như vậy thì cứ làm theo lời ông nói, bảo Lâm Chính kia lăn lại đây xin lỗi tôi đi!”.

Tam tôn trưởng liếc mắt nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, còn không mau lại đây xin lỗi Trịnh điện chủ đi?”.

Mọi người nghe thấy thế, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.

Nguyên Thánh Tâm Điện cũng vô cùng phẫn nộ.

“Xin lỗi? Hời cho cậu ta quá!”.

“Hết cách rồi, Tam tôn trưởng đã ra mặt, điện chủ cũng chẳng còn cách nào khác, ông ấy cũng đâu thể trở mặt với Tam tôn trưởng được!”.

“Dám ngỗ ngược với điện chủ của chúng ta! Tôi nhất định phải cho tên Lâm Chính này biết tay!”.

“Đúng!”.

Các đệ tử đều phẫn nộ bất bình.

Đám Lý Đào cực kỳ không cam lòng, nhất là Lý Đào, cô ta quỳ sụp trước mặt Trịnh Thông Viễn, vừa khóc vừa nói: “Điện chủ, Từ sư huynh và Tiết sư huynh đều bị kẻ độc ác này giết trước mặt mọi người, một câu xin lỗi của cậu ta là xong chuyện sao? Như vậy chẳng phải hai sư huynh chết một cách vô ích sao? Điện chủ, cầu xin điện chủ hãy lấy lại công bằng cho hai sư huynh!”.

Trịnh Thông Viễn thầm cắn răng, đỡ Lý Đào dậy, khàn giọng nói: “Cô yên tâm, chuyện này tôi sẽ không cứ thế bỏ qua đâu. Hôm nay tôi nể mặt Tam tôn trưởng, tạm tha cho cậu ta một lần, món nợ này tôi sẽ tìm cậu ta tính sau!”.

Lý Đào nghe thấy thế, lau nước mắt rồi gật đầu.

Trịnh Thông Viễn ngoảnh sang, tức giận quát Lâm Chính: “Còn không mau lăn lại đây xin lỗi đi?”.

“Xin lỗi!”.

“Xin lỗi!”.

Các đệ tử cũng đồng thanh hò hét, dường như đang thể hiện sự coi thường.

Nhưng…

Lâm Chính vẫn đứng bất động.

Chẳng hề có ý xin lỗi.

Thấy tiếng gầm xung quanh như sấm, cuối cùng anh cũng lên tiếng.

“Xin lỗi? Ông cũng xứng sao?”.

Anh vừa dứt lời, đài Y

Thánh lập tức trở nên im bặt.

Đọc truyện chữ Full