TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1891: XUẤT HIỆN

Bùm! Bùm!...

Bên ngoài Anh Hoa Điện vang lên tiếng nổ giòn giã. Có tiếng nói của Giả Sinh và A Nhàn vang lên. Đám người của thiên cung nhìn chăm chăm Giả Sinh.

Giả Sinh luôn đi theo Tam tôn trưởng, được Tam tôn trưởng dạy bảo không ít. Cộng thêm việc anh ta có thiên phú kinh người nên bản lĩnh cũng không phải hạng thường. Lần đầu giao đấu mà không hề rơi vào thế hạ phong. Thật khiến người khác bất ngờ.

“Giả sư huynh cố lên”.

“Cho cô gái đó biết mặt đi”.

“Nhất định phải chiến thắng”.

Có không ít các đệ tử cổ vũ. Tôn trưởng, điện chủ cũng quan sát không rời mắt. Giả Sinh tập trung cao độ, dùng châm bạc làm vũ khí, cắm lên người hàng trăm cây châm để gia tăng sức mạnh. Hai tay còn không ngừng phóng châm về phía A Nhàn.

Châm bạc giống như những viên đạn bay ra dày đặc, nhanh tới mức ghê người. Thế nhưng A Nhàn là một kẻ giỏi kiếm nên thực lực cũng vô cùng khủng khiếp. Cô ta đứng im tại chỗ, tay vung kiếm, động tay rất nhanh, thậm chí còn xuất hiện cả tàn ảnh, người thường căn bản không thể nắm bắt được động tác của cô ta.

Keng! Keng! Những tia lửa bắn ra tung tóe. Một lượng lớn châm bạc bị thanh kiếm chặn lại. Hàng phòng ngự của cô ta vô cùng hoàn hảo.

Gỉa Sinh đanh mặt, nhưng không hề định thỏa hiệp, châm bạc vẫn phóng ra không ngừng. Anh ta đang tìm cơ hội. Thực ra anh ta hoàn toàn có thể không cần va chạm với A Nhàn. Anh ta đứng ra là vì không hi vọng thiên cung sẽ không dùng những thủ đoạn khác để đối phó với những kẻ khiêu chiến này mà thôi.

Lấy Lâm Chính ra làm bia đỡ để lấy lý do tấn công Tử Huyền Thiên đã là hành động bỉ ổi rồi. Thiên cung quá đáng quá. Tôn nghiêm của anh ta không cho phép làm như vậy. Vì vậy anh ta đứng ra. Nhưng anh ta không ngờ A Nhàn lại khủng khiếp đến thế.

“Tôi muốn xem xem rốt cuộc anh có bao nhiêu châm”, A Nhàn vừa vung kiếm vừa mỉm cười.

Kiếm khí vần vũ, tạo ra một cơn bão xung quanh, châm bạc căn bản không thể tiếp cận được cô ta.

Giả Sinh bắt đầu cuống lên. Đúng như những gì A Nhàn nói. Châm bạc của anh ta có hạn. Nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ dùng hết châm mất. Lúc đó chẳng lẽ lại dùng nắm đấm ra để cá cược?

Phải nhanh chóng kết thúc trận đấu. Giả Sinh đanh mắt, tiếp cận A Nhàn.

“Ha ha!, anh chán sống rồi à”, A Nhàn bật cười vì có vẻ như mưu kế đã thành cô. Cô ta nhảy bật lên cao tầm mười mét.

Giả Sinh bàng hoàng, ngước nhìn. Anh ta thấy khí tức vốn đang tập trung lại của cô ta tản ra. Từ trên trời cô ta như một tiên nữ, lao xuống giết Giả Sinh. Khoảnh khắc đó, Giả Sinh có cảm giác như hơi thở ngưng lại, áp lực đổ xuống khiến anh ta đứng không vững. Thế nhưng anh ta biết, lúc này cần phải dồn toàn lực.

“Tán Đãng Thiên Tinh”, Giả Sinh gầm lên, hai tay tung ra hai chưởng đánh sáng chói va chạm trực diện với A Nhàn.

Đám đông không rời mắt. Tất cả đều tập trung vào đòn đánh vô cùng hoa lệ.

Cuối cùng...Bọn họ cũng va chạm trực diện rồi.

Rầm! Sóng sức mạnh lan tỏa ra bốn phía. Có không ít người đứng gần bị ngã ra đất, vô cùng chật vật. Các vị tôn trưởng của ngũ cung thập điện cũng ngước nhìn. Họ muốn xem xem rốt cuộc kết quả như thế nào.

Hiện trường bỗng trở nên im lặng. Ngoài tiếng nhịp thở của đám đông ra thì không còn gì nữa.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bụi cát bay mịt mù trước mặt. Khi bụi mù lắng xuống thì bọn họ cũng có thể nhìn thấy rõ Giả Sinh và A Nhàn đang đứng đó.

Thế nhưng quần áo của Giả Sinh đã rách tơi tả. Một lúc sau, anh ta nôn ra máu, ngã xuống đất, không biết sống chết thế nào. A Nhàn cũng bị thương nhưng vẫn đứng vững vàng.

“Woa!”, tất cả hô lên khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

“Giả sư huynh”.

“Không thể nào! Sao Giả sư huynh có thể thua được chứ?”

“Sao có thể?”

Tất cả đám đệ tử của Thiên Cung đều không thể chấp nhận được. Điện chủ cũng sững sờ.

“Ha ha, tôi nghe nói người này là đệ tử của Tam tôn trưởng. Vốn tưởng thực lực của anh ta không tệ. Thật không ngờ cũng chỉ đến vậy mà thôi. Tam tôn trưởng, thật sự xin lỗi nhé. A Nhàn ra tay hơi nặng, hi vọng tôn trưởng tha thứ, ha ha...”, tiếng cười vô cùng đắc ý vang lên. Tam trưởng lão tái mặt.

“Lâm Chính đâu? Đã tới chưa?”

Ông ta đột nhiên hỏi.

“Tam trưởng lão, yêu cầu của Lâm Chính có hơi quá đáng...”, người phía sau ngập ngừng nói

“Cậu ta muốn gì thì đưa cho cậu ta thứ đó! Một người sắp chết còn mang theo được thứ gì đi chứ. Chỉ cần cậu ta chết ở đây thì sau này đồ vẫn thuộc về chúng ta thôi”, Tam tôn trưởng để lộ vẻ hung hăng.

Những người phía sau không dám do dự, lập tức chạy đi.

Một lúc sau một người với

mái tóc trắng, dài đi về phía Anh Hoa Điện...

Đọc truyện chữ Full