TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1892: KẺ QUÈ QUẶT NÀY ĐÒI CHIẾN ĐẤU SAO?

"Lâm Chính, chỉ là đấu vài đường đơn giản thôi, không cần phải lo lắng. Chỉ cần có thể cầm cự được một lúc là được”, người đàn ông đi bên cạnh không ngừng an ủi anh.

“Tôi không lo lắng. Các người đã trả lại 10 giọt Lạc Linh Huyết cho tôi, đồng thời đưa thuốc và mật tịch cho tôi cần thì tôi đã hài lòng rồi, đương nhiên sẽ dốc toàn lực giải quyết vấn đề giúp mọi người”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”, người đàn ông mỉm cười...

Giả Sinh được đưa đi cấp cứu. Hóa ra anh ta vẫn chưa chết, chỉ bị hôn mê.

“Tôn trưởng, toàn bộ hệ thống kinh mạch của Giả Sinh đã bị phá hủy. Khí tức trong cơ thể bị đảo lộn, hệ thống thần kinh cũng không cần nguyên vẹn, muốn điều trị thì ít nhất phải cả mười năm. Mà có bỏ ra từng đó thời gian thì cũng chưa chắc có thể trị khỏi được hoàn toàn", một người đàn ông trung niên kiểm tra cho anh ta, sau đó lên tiếng.

“Vậy ý của ông là...”

“Giả Sinh bị đánh phế rồi”, người này nói.

Dứt lời, đám đông tái mặt: “Cái gì?”

“Giả Sinh sư huynh phế rồi sao?”

“Sao có thể? Anh ấy là thiên tài mạnh nhất của Tam tôn trưởng cơ mà!”

“Đến anh ấy còn bị đánh phế sao...”

“Ôi trời...”, đám đệ tử run rẩy, bàng hoàng.

Giả Sinh là đệ tử mà Tam tôn trưởng đắc ý nhất. Được tôn trưởng chỉ bảo, cộng với khả năng thiên tài dị bẩm, thực lực phi phàm thì anh ta chẳng mấy chốc có thể đứng vào hàng ngũ ‘ngũ kiệt’

Giả Sinh chắc chắn được coi là một trong những đệ tử hàng đầu của thiên cung. Vậy mà lúc này đến cả anh ta còn bị người của Tử Huyền Thiên đánh phế. Đến anh ta còn không đấu lại được bọn họ thì ai có thể chứ.

Mà cho dù có thắng được A Nhàn thì phía sau cô ta còn hơn hai chục đệ tử yêu nghiệt của Tử Huyền Thiên nữa. Tới lúc đó thì đấu như thế nào đây?

Nhất thời, tất cả cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Đội quân của thiên cung không ai còn đủ dũng khí để nghênh chiến nữa. Sắc mặt của các tầng lớp cấp cao cũng trở nên vô cùng khó coi.

Chấn Hám Sơn nhếch miệng cười, nheo mắt nhìn Tam tôn trưởng với vẻ đắc ý.

“Này! Còn ai của thiên cung muốn chiến đấu với tôi nữa không? Nếu không còn thi mau giao Thần Ngạo Tập ra đây”, lúc này A Nhàn lên tiếng. Cô ta nói rất lớn. Thái độ vô cùng khoa trương.

Có không ít đệ tử tức giận nhưng họ biết bản thân không phải là đối thủ của A Nhàn nên không dám ho he.

“Tam tôn trưởng! Đệ tử của Thiên Cung đâu hết rồi. Còn ai nữa không. Nếu không có thì buổi quyết đấu này có thể kết thúc được chưa? Đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa. Tôi đã nói rồi. Trên thực tế người của thiên cung không phải là đối thủ của những người đệ tử của tôi đâu. Đừng có cử người lên chịu khổ thêm nữa”, Chấn Hám Sơn mỉm cười.

Rất nhiều người cảm thấy nóng máu. Tam tôn trưởng tức giận nhưng không thể hiện ra, chỉ hừ giọng: “Đừng vội, thiên tài của thiên cung còn nhiều lắm, sao có thể không có ai được chứ. Đợi chút đi”.

“Ồ, tôi muốn xem xem, rốt cuộc đó là ai”, Chấn Hám Sơn khẽ cười.

“Tôi thấy nên gọi ‘ngũ kiệt’ cùng với đệ tử nhập thất tới đây đi, chứ đám mèo mả gà đồng này chỉ làm mất mặt thêm thôi”, A Nhàn khoanh tay trước ngực, nói với vẻ khinh thường.

Mặc dù cô ta ăn nói khá ngông nhưng không ai dám cãi lại. Hôm nay thiên cung đã cảm thấy mất mặt lắm rồi. Lúc này Lâm Chính đã bước tới trước Anh Hoa Điện.

“Tam tôn trưởng, Lâm Chính tới rồi”, có người chạy tới thông báo.

“Ồ?”, Tam tôn trưởng lập tức quay qua nhìn.

Lâm Chính với khuôn mặt tái mét, một tay ôm ngực, một tay bụm miệng ho khù khụ và thở hổn hển. Xem ra là do hoạt độc lại phát tác dụng.

“Lâm đại ca”, Thu Phiến tái mặt, vội chạy tới: “Sao anh lại tới đây”.

“Tôn trưởng bảo tôi tới nghênh chiến”, Lâm Chính giải thích.

“Cái gì? Anh? Nghênh chiến sao?”, Thu Phiến trố tròn mắt.

Anh bước tới đứng ở vị trí đầu tiên. Do độc trong người mà trông anh vô cùng yếu ớt, ho liên tục, mặt cắt không ra máu, mồ hôi thì lấm tấm chảy xuống. Nhìn thấy cảnh tượng đó, ai cũng cảm thấy hoang mang.

“Người này tới làm gì vậy?”, A Nhàn lên tiếng.

“Không rõ nữa”, người ở phía sau lắc đầu đáp lại. Các đệ tử của thiên cung Trường Sinh cũng hoang mang.

“Tam tôn trưởng, đệ tử tới rồi, xin hỏi có chuyện gì không?”, Lâm Chính lại ho khù khụ.

"À cũng không có chuyện gì, chỉ là mời cậu ra tay, chiến đấu vì thiên cung. Đánh bại người kia là được”, Tam tôn trưởng nói.

Dứt lời, cả hiện trường bàng hoàng: “Cái gì? Để một tên bệnh sắp chết như Lâm Chính ra tay sao?”

“Không phải là dồn hắn vào chỗ chết luôn à?”

“Tại sao Tam tôn trưởng lại làm vậy chứ?”

Tất cả đều trố tròn mắt, họ không dám tin. Thế nhưng Tam tôn trưởng chỉ nói lớn: “Thực lực của Lâm Chính không hề kém. Cậu ta có thể đối đầu được với cả Trịnh điện chủ, vậy là đủ để chứng minh rồi".

“Điều này...”, không ai biết phải nói gì.

“Lâm Chính, cậu lên đi, vì thiên cung, đánh bại người này”, Tam tôn trưởng lên tiếng.

“Tam tôn trưởng, nếu tôi đánh bại được người này thì tôi có thể lấy những thứ mà trước đó tôi nói với ông chứ”, Lâm Chính hỏi.

“Đương nhiên, tất cả đều là tặng cho cậu, coi như thưởng”, Tam tôn trưởng gật đầu.

“Tam tôn trưởng, cứ vậy nhé. Nếu như tôi thắng thì những thứ đó thuộc về tôi. Đừng có nuốt lời đấy”, Lâm Chính vừa nói vừa bày mọi thứ ra trước mặt.

“Woa!", tiếng hô thất kinh vang lên.

“Đó là thần dược Tuyết Mạn Hoa"

“Còn cả cỏ Kỳ Lân nữa”

“Ôi trời ơi, có cả Bích Huyết Châu nữa”.

“Những thứ này...đều để thưởng cho Lâm Chính sao?”

Đám đệ tử thất kinh. Sắc mặt của Tam tôn trưởng trông vô cùng khó coi.

“Tôn trưởng thật sự định tặng những thứ này cho Lâm Chính à?”, người này vội vàng nói.

“Sợ gì? Lâm Chính chắc chắn sẽ chết trong tay A Nhàn, một khi cậu ta chết thì những thứ này chẳng phải lại thuộc về chúng ta sao? Chẳng qua là bắt cậu ta lên để hòa hoãn thôi”, Tam tôn trưởng nói bằng vẻ vô cảm.

“Nhưng nếu Lâm Chính đánh bại A Nhàn thì sao?”, người này nói.

“Không thể nào!", Tam tôn trưởng hừ giọng: “Nhìn bộ dạng của cậu ta kìa, thở còn không ra hơi thì đấu lại kiểu gì”.

“Ngũ tôn trưởng, độc tố trong người cậu ta thế nào rồi?”, Tứ tôn trưởng khẽ hỏi.

“Đã ngấm vào xương rồi, giờ có chữa cũng khó vô cùng. Nếu giờ còn vận động chân khí nữa thì đến cả thần tiên cũng không cứu được”, Ngũ tôn trưởng nói.

Tam tôn trưởng nghe thấy vậy thì gật đầu hài lòng: “Lâm Chính, chiến đấu đi, những thứ này đều thưởng cho cậu”.

“Được”, Lâm Chính mỉm cười, quay người đi về phía A Nhàn.

“Khụ khụ...”, anh bước tới, vẫn ho khù khụ và thở

Đọc truyện chữ Full