TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1893: NẾM MÙI

Trạng thái của Lâm Chính hiện tại như thế nào thì tất cả mọi người đều biết. Mặt anh trắng bệch, trán đổ mồ hôi, huyết khí không đủ...Người như vậy có thể đấu được với A Nhàn không?

Vậy khác gì là khó hơn lên trời?

“Tam tôn trưởng, ý của ông là gì?”

Chấn Hám Sơn bước ra chất vấn: “Cử cậu ta và đệ tử của Tử Huyền Thiên đấu sau sao? Sao thế, có phải là thiên cung Trường Sinh quá khinh thường chúng tôi không?"

“Ông Chấn, cử ai ra mặt là chuyện của tôi. Ông chỉ cần cho người tấn công cậu ta là được. Nếu Tử Huyền Thiên không dám đấu thì rời khỏi đây cũng được”, Tam tôn trưởng thản nhiên đáp lại.

“Cái gì? Ông tưởng rằng Tử Huyền Thiên sợ ông sao?”

“Một tên bị bệnh e rằng A Nhàn hắt xì một cái thì cậu ta đã chết rồi cũng nên”.

“Giết loại người này chỉ làm bẩn tay Tử Huyền Thiên mà thôi", người của Tử Huyền Thiên không ngừng chửi rủa. Họ tỏ ra tức giận. Chấn Hám Sơn cũng tức lắm, nhưng ông ta nhạy cảm cảm nhận được điều gì đó không ổn mà không biết đó là điều gì.

Đối phương không phải là kẻ ngốc, chẳng có lý do gì lại cử một kẻ què quặt lên võ đài cả. Chắc chắn là phải có mưu đồ gì đó ở đây.

“Sư phụ, đối thủ của con là người này sao?”, A Nhàn quay lại hỏ Chấn Hám Sơn.

“Đúng vậy, con có thể đối phó được nhỉ!”, Chấn Hám Sơn đáp lại.

“Đây khác gì sỉ nhục người khác. Kêu một tên què quặt đánh nhau với con? Là đang khinh thường con hay gì vậy?”, A Nhàn tức lắm, cô ta bặm môi: “Con có thể giết chết anh ta không?”

“Không được”, Chấn Hám Sơn trầm giọng: “Chúng ta đấu võ, nếu giết người thì thiên cung Trường Sơn sẽ gây khó dễ, tới khi đó kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại mất. Con chỉ cần đánh bại cậu ra, không được đánh chết”.

“Nhưng…”

“Được rồi A Nhàn, đừng nói nhiều nữa, đánh phế tứ chi của cậu ta đi”, Chấn Hám Sơn nghiêm túc nói.

A Nhàn bất lực, đành phải đồng ý. Lâm Chính vừa ho khù khụ vừa bước tới. A Nhàn nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường: “Một con chó sống dở chết dở mà cũng dám đứng ở đây. Anh không biết sự lợi hại của tôi đúng không?”

“Cô ấy à? Đúng là tôi không biết thật? Sao? Cô lợi hại lắm à?”, Lâm Chính ho khù khụ.

“Anh…hừ! Được lắm! Vậy thì giờ tôi sẽ cho anh biết, để xem anh còn cứng miệng được hay không?”, A Nhàn tức giận. Cô ta không nhiều lời, cứ thế rút kiếm lao về phía Lâm Chính. Cô ta định sẽ cắt chém đứt tay phải của anh rồi tới tay trái, sau đó tới chân và lưỡi để người của Thiên Cung biết được uy lực của Tử Huyền Thiên.

Vụt! Thanh kiếm sắc tới mức mang lại cảm giác có thể chém được mọi thứ. Uy lực của nó quả thật quá kinh người.

Thế nhưng…Khi A Nhàn vừa tiếp cận Lâm Chính thì tiếng ‘keng’ bỗng vang lên.

Uy lực của cô ta hoàn toàn biến mất. Thanh kiếm bị khựng lại trong không gian.

“Cái gì?”, A Nhàn run rẩy, trố tròn mắt nhìn về phía trước. Chỉ thấy Lâm Chính một tay bụm miệng ho khù khụ, tay còn lại thì đưa ra hai ngón, kẹp thanh kiếm của A Nhàn.

Trông anh vô cùng nhàn hạ. Dù A Nhàn có dùng lực thế nào thì cũng không thể đâm được thanh kiếm vào người Lâm Chính.

“Không thẻ nào?”, A Nhàn trố tròn mắt.

“Không phải nói là cho tôi thấy sự lợi hại của cô sao? Lẽ nào…có thế này thôi à?”, Lâm Chính ngẩng đầu nhìn.

A Nhàn giật bắn người. Cô ta phát hiện ra điều gì đó không ổn bèn lập tức rút kiếm vế. Lúc này Lâm Chính cử động bả vai. Anh khẽ vặn. Thanh kiếm gãy ngay tại chỗ. Lâm Chính ném mảnh kiếm gãy về phía A Nhàn.

“Á”, A Nhàn tái mặt, vội vàng né tránh nhưng không kịp. Cô ta đành phải giơ nửa còn lại của thanh kiếm lên đỡ đòn.

Keng! Tiếng kim loại va chạm vang lên. Thanh kiếm trong tay A Nhàn nổ tung, cô ta nôn ra máu, ngã ra sau.

Im lặng...Một sự im lặng chết chóc bao trùm.

Cả Anh Hoa Điện đều chìm vào im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi…

Một hồi lâu sau...Người của Tử Huyền Thiên bừng tỉnh, tất cả hét lớn: "Sư muội".

Người của thiên cung Trường Sinh cũng hoàn hồn, nhìn Lâm Chính bằng vẻ thất kinh.

“Vừa rồi là thế nào vậy?”

“Lâm Chính...chỉ dùng một chiêu đã hạ gục được cô gái đó rồi sao?”

“Cậu ta đã làm kiểu gì vậy?”, đám đông lầm bầm, cảm thấy không thể tin. Có rất nhiều đệ tử thậm chí còn không kịp phản ứng. Lâm Chính yếu ớt bước về phía A Nhàn.

“Khụ khụ...”, lúc này A Nhàn cũng bắt đầu ho. Đôi mắt cô ta ánh lên vẻ không cam tâm. Cô ta chật vật bò dậy.

“Sự lợi hại của cô chỉ có vậy thôi sao?”, Lâm Chính lẳng lặng nhìn cô ta.

“Chết tiệt! Đừng khinh thường tôi”, A Nhàn hét lớn, định tấn công tiếp, nhưng lúc này Lâm Chính đã giơ tay lên.

“Sự lợi hại của cô như thế nào thì tôi không biết, nhưng tôi nghĩ chắc chắn là cô chưa từng thấy sự lợi hại của tôi đúng không?"

“Bây giờ, để tôi cho cô thấy nhé”.

Dứt lời, đồng tử A Nhàn co lại:“Anh...”

Đợi đến khi cô ta phản ứng lại thì Lâm Chính đã vung một

tay lên. Lúc này, gió xung quay trỗi dậy, vô số những luồng sức mạnh như những lưỡi kiếm giao nhau phóng về phía cô ta...

Đọc truyện chữ Full