TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1896: NƯƠNG TAY

Người tên Trương Man này tuy dùng kiếm, nhưng kiếm lực rất bá đạo, sức mạnh đáng gờm, dường như thứ hắn dùng không phải là kiếm mà là một chiếc chùy lớn.

Một kiếm chém xuống, dường như có thể bổ đôi thiên địa.

Sức mạnh của nhát kiếm này chắc chắn không dưới 5000 cân.

Nếu là người bình thường thì không thể đỡ được nhát kiếm này.

Các đệ tử thiên cung nín thở, cũng biết nhát kiếm này không ai đỡ được.

Nhưng Lâm Chính không hề tránh né, khi kiếm lại gần, anh còn dùng tay không chộp lấy nó.

"Cái gì?".

"Anh ta định dùng tay không đỡ kiếm á?".

"Anh ta điên rồi".

Mọi người kêu lên kinh ngạc.

Tất cả đều bị hành động của Lâm Chính làm cho chấn động.

Trương Man cũng sửng sốt.

Nhưng càng như vậy, hắn lại càng nổi giận.

"Khốn kiếp, anh muốn đỡ chiêu này của tôi hả? Đừng coi thường người khác thế chứ! Tôi phải khiến anh thịt nát xương tan!".

Hắn rít gào, hai tay cầm kiếm, dốc hết sức chém thật mạnh.

Lúc này, lực đạo của kiếm đã lên tới 8000 cân.

Kiếm chưa tới, nhưng tiếng ầm ầm đã vang lên.

Những đệ tử thiên cung đứng gần cũng có thể cảm nhận được uy áp phóng ra từ thanh kiếm kia.

Cuối cùng.

Pặp!

Thanh kiếm chém mạnh vào lòng bàn tay Lâm Chính, kiếm lực bắn ra, hóa thành một luồng kình phong lan ra xung quanh.

Nhưng lưỡi kiếm đáng sợ này không chém đứt được tay Lâm Chính, mà còn bị anh nắm chặt lấy.

Tất cả sức mạnh đều bị hóa giải.

"Cái gì?".

Trương Man nghệt mặt ra.

Đứng trước đối phương, sức mạnh của hắn chỉ như con kiến thế sao?

"Như vậy thì không giết được tôi đâu!".

Lâm Chính khàn giọng nói, bỗng dưng dùng sức, bẻ gãy thanh kiếm kia, sau đó dùng nửa thanh kiếm gãy bổ về phía Trương Man một cách hung hãn.

Hỏng rồi!

Trương Man kinh hãi biến sắc, lăn sang bên cạnh.

Khoảnh khắc hắn vừa lăn đi.

Keng!

Lâm Chính cầm mẩu kiếm kia bổ mạnh xuống đất, kiếm khí đáng sợ lan ra xung quanh như lốc xoáy.

Vù!

Trương Man bị hất bay đi.

Các đệ tử thiên cung ở xung quanh cũng bị chấn động phải lùi lại, ngã dúi ngã dụi.

Hiện trường tan hoang.

Khi Trương Man vỡ đầu chảy máu bò dậy, thì Lâm Chính đã đứng ngay trước mặt hắn, đạp cho hắn một cái.

Bốp!

Trương Man lại ngã nhào xuống đất.

"A!".

Hắn không cam lòng, lớn tiếng gầm thét, mặc kệ vết thương trên người, nhặt mẩu kiếm gãy lên, định xông về phía Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian với hắn nữa, bất ngờ tung người nhảy về phía Trương Man, đồng thời giơ tay chộp lấy hắn.

Trương Man biến sắc, vội giơ mẩu kiếm lên đâm về phía bàn tay trắng bệch kia.

Nhưng bàn tay kia như được làm từ sắt thép, đấu lại cả lưỡi kiếm.

Keng keng keng!

Mẩu kiếm gãy bị chấn động thành từng mảnh vụn, rơi xuống lả tả.

Trương Man lùi lại mấy bước, định tránh đi nhưng không kịp nữa.

Sau khi làm vỡ vụn mẩu kiếm gãy của hắn, bàn tay Lâm Chính túm lấy cổ hắn như gọng kìm, sau đó ấn hắn xuống.

Rầm!

Cơ thể của Trương Man nặng nề ngã xuống đất.

Mặt đất lại rung lên.

Nơi hắn va chạm còn có vết nứt lan ra.

Mọi người kinh hãi.

Khi họ định thần nhìn lại thì Trương Man đã đầu óc choáng váng, mắt nổ đom đóm...

Sức mạnh thật đáng sợ!

Tuy Trương Man là con nhà võ, nhưng đối mặt với sức lực của Lâm Chính thì cũng không thể chống đỡ được.

Đây chính là sự chênh lệch về thực lực…

“Anh muốn đánh gãy tay chân tôi, vậy tôi đánh gãy tay chân anh cũng là hợp tình hợp lý nhỉ?”, Lâm Chính bình thản nói, rồi chộp lấy mẩu kiếm gãy bên cạnh, định chém về phía bả vai Trương Man.

“Dừng tay!”.

Chấn Hám Sơn cuống quýt kêu lên.

Lâm Chính dừng tay lại, bình thản nhìn về phía ông ta.

“Trương Man đã thua rồi, chàng trai, cậu hãy tha cho Trương Man đi!”, Chấn Hám Sơn chần chừ một lát rồi lên tiếng.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả người của Tử Huyền Thiên đều đổ dồn mắt nhìn Lâm Chính, vô cùng lo lắng.

Tử Huyền Thiên không giống thiên cung Trường Sinh, bọn họ không giỏi về y thuật, nếu bị chém đứt tay chân thì bọn họ sẽ không thể trị thương cho những đệ tử này.

Thế nên Chấn Hám Sơn mới lên tiếng.

Nhưng ông ta không biết lời nói của mình có hiệu lực hay không.

Đúng lúc này, Trịnh Thông Viễn lớn tiếng hét lên.

“Lâm Chính, chặt tay chân hắn đi!”.

“Đúng, chặt tay chân hắn đi!”.

“Cho hắn biết sự lợi hại của thiên cung chúng ta!”.

Thêm mấy người nữa phụ họa.

Nhưng… Lâm Chính lại nhếch môi, bình thản đáp: “So tài đấu võ, vốn nên biết dừng đúng lúc để giữ hòa khí! Nếu Trương Man đã thua, mà tôi lại khiến anh ta bị thương thì chẳng phải quá đáng sao?”.

Dứt lời, anh liền buông tay, để Trương Man đứng dậy.

Chấn Hám Sơn hơi sửng sốt, đánh giá Lâm Chính một lúc lâu, mới gật đầu đầy tán thưởng: “Cảm ơn”.

Còn người của thiên cung ở xung quanh đều trố mắt ra.

“Cái gì? Lâm Chính! Cậu dám làm trái mệnh lệnh của tôi sao?”, Trịnh Thông Viễn tức điên lên, lớn tiếng quát.

“Trịnh điện chủ, so tài đấu võ sao có thể làm tổn thương hòa khí chứ? Tử Huyền Thiên và thiên cung Trường Sinh cũng có mối quan hệ không tầm thường, ông bảo tôi làm vậy, không sợ phá vỡ tình bạn khó khăn lắm mới có được giữa Tử Huyền Thiên và thiên cung Trường Sinh sao? Ông muốn khơi mào đại chiến à?”, Lâm Chính ngoảnh sang, sẵng giọng đáp.

Anh vừa dứt lời, Trịnh Thông Viễn liền biến sắc, lập tức á khẩu…

Rất nhiều người cũng im bặt.

Cái mũ to như vậy chụp vào đầu thì ai gánh cho nổi?

Nhất thời không ai nói gì.

“Chấn đại nhân, ông phái thêm người lên so tài đi! Yên tâm, tôi sẽ dừng tay đúng lúc”, Lâm Chính nói.

Người của Tử Huyền Thiên nghe thấy thế, tâm trạng vô cùng phức tạp, hoàn toàn không hiểu Lâm Chính đang nghĩ gì.

Chỉ có duy nhất Chấn Hám

Sơn… là nhìn ra được manh mối.

Đọc truyện chữ Full