TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1897: ĐÁNH BẠI ANH TRONG NĂM CHIÊU

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Lâm Chính rất tin vào điều này.

Hiện giờ, mối quan hệ giữa anh và thiên cung Trường Sinh đã vô cùng căng thẳng.

Anh chắc chắn đám người Tam tôn trưởng sẽ không dễ dàng ban thưởng cho anh những thứ này.

Bọn họ vốn dĩ muốn anh làm kẻ chết thay, để tiện giải quyết Tử Huyền Thiên, nhưng anh không như những gì họ tưởng.

Tuy Tam tôn trưởng thất sách, nhưng vẫn không từ bỏ.

Lâm Chính chắc chắn nếu ép bọn họ quá, bọn họ sẽ giết người cướp của.

Nên bây giờ anh cho Tử Huyền Thiên chút thể diện cũng là để lại một đường lui cho mình.

Nếu bọn họ quả thực không đội trời chung với thiên cung Trường Sinh thì anh ít nhất có thể thêm một đồng minh.

Nhưng việc làm của Lâm Chính lại khiến người của thiên cung Trường Sinh rất bất mãn.

"Theo giặc! Đây là theo giặc!".

Trịnh Thông Viễn tức xì khói, giậm chân bình bịch.

"Xong chuyện này nhất định phải trị tội Lâm Chính!", Tứ tôn trưởng trầm giọng quát, ánh mắt lạnh như băng.

"Trị tội? Trị cậu ta tội gì? Cậu ta phạm tội gì chứ?", Tam tôn trưởng quay sang hỏi.

"Thông đồng với kẻ thù, phản bội thiên cung! Tội này mà nhẹ sao? Phải lột da rút gân, băm vằm cậu ta thành nghìn mảnh!", Tứ tôn trưởng điên tiết nói.

"Mắt nào của ông nhìn thấy cậu ta thông đồng với kẻ thù? Chứng cứ đâu? Ông cưỡng chế gán tội cho cậu ta, nếu đồn ra ngoài thì uy nghiêm của Thiên Hình Cung ở đâu? Chúng ta biết ăn nói thế nào với các đệ tử? Tình hình đã rối rắm lắm rồi, ông đừng gây thêm phiền phức nữa", Tam tôn trưởng nhỏ giọng nói.

Tứ tôn trưởng kiềm chế cơn giận, không nói gì nữa.

"Tam tôn trưởng, như vậy chẳng phải Lâm Chính sắp thắng Tử Huyền Thiên rồi sao?", Trịnh Thông Viễn vẫn không phục, nghiến răng nói.

"Ông nghĩ nhiều rồi, so với Lâm Chính thì chắc chắn Tử Huyền Thiên coi trọng Thần Ngạo Tập hơn. Tử Huyền Thiên vẫn chưa ra sát chiêu đâu, Lâm Chính không thể là người cười đến cuối cùng được", Tam tôn trưởng mỉm cười đáp.

Trương Man bị đánh bại, người của Tử Huyền Thiên đều trở nên nghiêm túc.

Tuy Lâm Chính nương tay, nhưng bọn họ không định cứ thế bỏ cuộc.

"Người này không dễ đối phó, đệ tử cấp Hoàng và đệ tử cấp Huyền đừng tham gia chiến đấu, để đệ tử cấp Địa và đệ tử cấp Thiên ứng phó đi!", Chấn Hám Sơn trầm giọng nói.

Người của Tử Huyền Thiên đưa mắt nhìn nhau, hầu hết đều không nói gì.

Nếu ngay cả A Nhàn và Trương Man cũng bị đánh bại dễ dàng như vậy thì thực lực của đối phương quả thực đáng sợ.

Đệ tử bình thường giao đấu với anh thì chẳng khác nào tự rước nhục vào thân, chỉ có thể phái cao thủ thực sự lên vậy.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

"Mao sư muội, Liên sư đệ, hai người lên đánh thử với anh ta đi, sau đó tôi sẽ lên!".

Mọi người ngước lên nhìn, là cô gái tóc ngắn kia.

Sắc mặt cô ta lạnh tanh, ánh mắt chứa đầy ý thù địch.

Hiển nhiên cô ta rất bất mãn với con ma bệnh xuất hiện giữa chừng này.

"Sư tỷ, ý của chị là..."

"Thăm dò căn cơ của người này cho tôi! Tôi muốn biết rốt cuộc anh ta bị bệnh gì? Tôi muốn ra tay ở mặt này, đánh bại anh ta!", cô gái nghiêm túc nói.

Mọi người nghe thấy thế đều sáng mắt lên.

"Vâng, sư tỷ".

Người tên Liên sư đệ lập tức lao lên, muốn quyết chiến một trận với Lâm Chính.

Nhưng anh ta không cầm cự nổi 10 giây đã bị đánh bại.

Mao sư muội hét lớn một tiếng, cũng xông tới.

Cô ta mạnh hơn Liên sư đệ một chút, cầm cự được 11 giây.

Vị sư tỷ kia thấy thế, sắc mặt có vẻ rất khó coi.

Hai người này còn không cầm cự nổi nửa phút, cô ta làm sao tìm được sơ hở của đối phương đây?

Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng.

"Các vị cứ lên từng người như vậy thì phiền phức quá, hay là tất cả cùng xông lên đi, cũng có thể tiết kiệm thời gian cho đôi bên!".

Anh vừa dứt lời, người của Tử Huyền Thiên liền nổi giận.

Các đệ tử thiên cung ở xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc.

"Thật là ngông cuồng!".

"Tên Lâm Chính này tưởng mình là thiên hạ vô địch sao?".

"Các cao thủ thực sự của Tử Huyền Thiên còn chưa ra mặt, anh ta huênh hoang cái gì chứ?".

"Đúng vậy".

Các đệ tử thiên cung thầm hừ mũi, nói đầy khinh miệt.

Người của Tử Huyền Thiên đều có tính khí nóng nảy, lời nói của Lâm Chính khiến hảo cảm bọn họ dành cho Lâm Chính khi anh nương tay lúc trước liền mất sạch.

Chỉ thấy đám người tách ra, một người đàn ông tóc bạc đẩy người trước mặt ra, sải bước đi tới.

"Để tôi!", người đàn ông tóc bạc hừ mũi nói.

"Anh là ai?", Lâm Chính thuận miệng hỏi.

"Vệ Tân Kiếm!", người đàn ông sẵng giọng đáp.

Anh ta vừa dứt lời.

Ồ!

Mọi người lập tức xôn xao.

"Cái gì? Vệ Tân Kiếm?".

"Tân Kiếm Tử Huyền nổi tiếng như cồn trong truyền thuyết! Chính là người này sao?".

"Trời ơi, nghe nói đây là một trong mười thiên tài kiếm thuật có thiên phú nhất của Tử Huyền Thiên!".

"Không ngờ Vệ Tân Kiếm cũng đến!".

"Lâm Chính đã chọc giận tên yêu nghiệt này rồi, để xem Vệ Tân Kiếm xử lý anh ta thế nào!".

Những lời bàn tán xung quanh lại càng sôi nổi hơn.

"Vệ sư huynh, anh làm gì vậy? Để em so chiêu với người này cho!", vị sư tỷ kia vội lên tiếng.

Nhưng Vệ Tân Kiếm lại lắc đầu.

"Sư muội, em chắc chắn không phải là đối thủ của người này, để anh đánh cho! Hôm nay, Tử Huyền Thiên phải đứng trên đầu thiên cung Trường Sinh, nên không thể để người này thắng nữa!".

Dứt lời, Vệ Tân Kiếm liền sải bước lên sàn đấu.

"Anh tên là Lâm Chính đúng không?", anh ta lớn tiếng hỏi.

"Phải".

"Tôi ra năm chiêu!", Vệ Tân Kiếm giơ tay lên, xòe năm ngón tay ra.

"Năm chiêu? Nghĩa là sao?", Lâm Chính kỳ quái hỏi.

"Trong vòng năm chiêu, tôi chắc chắn sẽ đánh bại anh!", Vệ Tân Kiếm lạnh lùng đáp.

Anh ta dứt lời, xung

quanh liền im bặt...

Đọc truyện chữ Full