Tiếng nổ đến từ làn sóng máu rợp trời khủng khiếp kia.
Chỉ thấy cả làn sóng máu bất ngờ phát nổ.
Hóa thành bọt sóng bắn tung tóe ra xung quanh.
Một người đang đứng trước làn sóng máu đó.
Chính là Lâm Chính.
Anh đứng bất động, để mặc hoa máu rơi xuống người mình.
Nói là hoa máu, nhưng thực ra chúng đều là khí nhẫn đáng sợ.
Mỗi luồng khí nhẫn đều có thể chém đôi sắt thép một cách dễ dàng.
Sau khi số hoa máu này rơi hết xuống đất, mặt đất giống như miếng đậu phụ bị dao cắt trúng, chia năm xẻ bảy, xuất hiện hàng trăm hàng nghìn cái lỗ.
Nhưng... Lâm Chính vẫn lành lặn.
Khí nhẫn giống như làn gió, lướt qua người anh, nhưng ngay cả góc áo anh cũng không bị rách, ngược lại khí nhẫn còn bị cơ thể của anh làm cho tan tác, khó ngưng tụ lại.
Anh đã đánh tan làn sóng máu rợp trời kia.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người của Tử Huyền Thiên đều đờ người ra.
Bọn họ trợn mắt há mồm, da đầu tê dại, trái tim như muốn vọt lên tận cổ họng.
"Hóa giải… hóa giải được cả chiêu này?", nữ đệ tử kia thì thào.
"Sao có thể chứ?", lại có người thầm nuốt nước bọt.
"Đó là sát chiêu của Vệ sư huynh đấy!".
"Cơ thể của anh ta... có thể đỡ được sao?".
"Là giả! Chắc chắn là giả!".
"Sao anh ta có thể làm được điều này chứ?".
Người của Tử Huyền Thiên không thể chấp nhận được sự thật.
Các đệ tử thiên cung cũng há hốc miệng, ai nấy đầu óc ong lên.
"Tên Lâm Chính này... lợi hại đến vậy sao?".
"Anh ta là quái vật à? Đòn tấn công như vậy mà cũng đỡ được?".
"Chẳng phải anh ta bị bệnh sao? Chẳng phải anh ta bị trúng độc sao? Sao lại như vậy được?".
"Thật không thể tin nổi..."
Các đệ tử bàn tán xôn xao, không ngừng kêu lên kinh ngạc.
Các tôn trưởng cũng ngạc nhiên tột độ.
"Thân thể của Lâm Chính này hình như là... cơ thể võ thần?", cuối cùng Tứ tôn trưởng cũng nhìn ra manh mối, không nhịn được kêu lên thất thanh.
"Cái gì? Cơ thể võ thần?".
"Sao có thể chứ? Đây là cơ thể trong truyền thuyết đó! Cậu ta còn trẻ như vậy, sao có thể có cơ thể này được?", Ngũ tôn trưởng cũng vô cùng kinh ngạc.
"Tứ tôn trưởng! Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy! Cơ thể võ thần cái gì chứ? Ông đừng kết luận lung tung!".
Trịnh Thông Viễn cuống lên, vội trầm giọng quát.
Người khác không biết, nhưng ông ta biết rõ tầm nghiêm trọng của chuyện này.
Nếu Lâm Chính thực sự sở hữu cơ thể võ thần, mà anh lại còn trẻ như vậy, thì chắc chắn sẽ được thiên cung Trường Sinh phong là thiên tài.
Nếu thiên cung Trường Sinh muốn chiêu mộ và bồi dưỡng trọng điểm Lâm Chính, thì địa vị của anh ở trong cung chắc chắn sẽ tăng vọt. Đến lúc đó muốn đối phó với anh sẽ rất khó.
Đương nhiên, điều khiến Trịnh Thông Viễn sợ nhất là Nhị tôn trưởng biết Lâm Chính có cơ thể võ thần.
Với tính cách của ông ta, chắc chắn sẽ nhận anh làm đồ đệ, sau đó trị thương cho anh...
Trịnh Thông Viễn ở thiên cung lâu như vậy đã quá hiểu tính khí của Nhị tôn trưởng.
Thế nên, ông ta tuyệt đối không thể để Nhị tôn trưởng biết chuyện ở đây có một người còn rất trẻ đã tu luyện được cơ thể võ thần.
Sao đám người Tứ tôn trưởng lại không biết suy nghĩ của Trịnh Thông Viễn chứ?
Thấy ông ta lo lắng như vậy, Tứ tôn trưởng chỉ bình thản liếc nhìn ông ta một cái, không nói gì nữa.
"Cậu ta có phải là cơ thể võ thần hay không đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là bây giờ xem ra Vệ Tân Kiếm cũng khó mà giải quyết được cậu ta", Tam tôn trưởng khàn giọng nói, vẻ mặt cũng trở nên mất tự nhiên.
Người kinh ngạc nhất lúc này chính là Vệ Tân Kiếm.
Thực ra anh ta đã nghĩ tới vô số khả năng.
Có lẽ Lâm Chính sẽ may mắn tránh được đòn này.
Có lẽ anh sẽ dốc hết sức mình đón đỡ đòn này, cái giá phải trả là bị thương nặng.
Khả năng nào Vệ Tân Kiếm cũng từng nghĩ tới.
Thậm chí còn nghĩ đến việc Lâm Chính sẽ chết vì chiêu này.
Nhưng anh ta không thể ngờ rằng... Lâm Chính còn hóa giải được đòn tấn công của mình...
Vệ Tân Kiếm cầm kiếm, ngây ra nhìn Lâm Chính, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
"Còn ba chiêu!", Lâm Chính lên tiếng, kéo hồn vía của Vệ Tân Kiếm trở lại.
Vệ Tân Kiếm rùng mình, đanh mắt nhìn Lâm Chính, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: "Anh quả nhiên không phải người tầm thường! Ngay cả chiêu này của tôi cũng không làm gì được anh! Xem ra muốn giết anh không phải là chuyện dễ!".
"Anh nói sẽ giết tôi trong năm chiêu, nếu không giết được tôi thì sẽ quỳ xuống dập đầu, bái tôi làm thầy! Bây giờ còn có ba chiêu, anh phải trân trọng đấy!", Lâm Chính bình thản nói.
"Hừ! Ba chiêu là đủ rồi!".
Vệ Tân Kiếm khẽ gầm, lại vung kiếm lên!
Lần này anh ta cầm kiếm bằng hai tay, đâm thẳng kiếm xuống đất.
Phập!
Thân kiếm đâm sâu xuống đất, kiếm khí lan ra, khiến mặt đất cũng rung lên.
"Hử?".
Mọi người xung quanh đều nhìn xuống đất.
Chỉ thấy mặt đất rung chuyển càng ngày càng dữ dội, rất nhiều vết nứt lan từ thanh kiếm ra. Không những vậy, thân kiếm kia còn không ngừng bắn ra những luồng khí lưu màu xanh.
Những luồng khí lưu này lại chui vào thân kiếm rồi biến mất.
Thật là thần kỳ!
Chẳng khác nào ảo thuật!
"Cậu ta đang cấp khí!".
Đúng lúc này, một điện chủ kêu lên.
"Cấp khí?".
Người bên cạnh khó hiểu hỏi.
"Đúng, cấp khí! Vệ Tân Kiếm lợi dụng mũi kiếm của mình để hút linh khí ở sâu dưới đất, dùng nó để tăng thêm uy lực cho chiêu này!", điện chủ kia kêu lên.
"Cái gì?".
Ai nấy đều kinh ngạc.
Còn có chiêu thức như vậy sao?
Xem ra Vệ Tân Kiếm đã nghiêm túc thật rồi...
"Nhát kiếm này! Tôi phải khiến anh một kiếm chia đôi!".
Vệ Tân Kiếm nhìn Lâm Chính chằm chằm, ánh mắt dữ tợn, gầm lên một tiếng rồi bất ngờ rút kiếm ra, chém về phía anh.
Khoảnh khắc đó.
Cả Anh Hoa Điện
đều rung chuyển...