Không ai biết rốt cuộc chiêu này đáng sợ đến mức nào.
Chỉ thấy khi kiếm chém tới, phong vân biến sắc, một luồng gió vô tận rít gào giữa trời đất, theo nhát kiếm này bổ về phía Lâm Chính.
Mặt đất rung lên.
Tia sáng sắc lạnh khiến các cao thủ của thiên cung cũng phải run rẩy.
Tất cả mọi người của 5 cung 10 điện đều đanh mắt lại, nhìn chằm chằm nhát kiếm này.
Lúc này, dù là ai cũng không dám lên tiếng.
Tuy Vệ Tân Kiếm có thực lực kinh hãi, là thiên tài yêu nghiệt, nhưng bây giờ xem ra, Lâm Chính cũng sâu không thể lường.
Không ai có thể đoán trước kết quả thắng thua của trận quyết đấu này.
Nhưng nhát kiếm này vẫn có vô số người mong đợi.
"Chết đi!".
Vệ Tân Kiếm gầm lên, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, điên cuồng chém xuống.
Cuối cùng.
Bộp!
Lưỡi kiếm chém mạnh vào đỉnh đầu Lâm Chính.
Nhất thời, cái gọi là "linh khí" mà lưỡi kiếm mang theo lập tức nổ tung, hóa thành cuồng phong thổi dạt ra bốn phía.
Xung quanh cát bụi mù mịt, cuồng phong rít gào.
"Ui da!".
Vô số đệ tử bị gió thổi ngã nhào, vỡ đầu chảy máu.
Ngay cả mấy tôn trưởng cũng bị luồng khí lưu này thổi cho phải che mặt quay đi, khó mà nhìn thẳng.
Hiện trường tan hoang.
Nhưng khi bụi lắng xuống...
Lâm Chính vẫn lành lặn xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
"Cái gì?".
Mọi người lại lần nữa há hốc miệng.
"Không! Thể! Nào!".
Các đệ tử của Tử Huyền Thiên cũng nhốn nháo, không ngừng gầm lên.
Vệ Tân Kiếm cũng thất thần, thậm chí cơ thể còn khẽ run lên.
Đòn tấn công như vậy vẫn không thể khiến Lâm Chính bị thương mảy may.
Anh ta đã bắt đầu hoài nghi liệu mình có thể khiến người này bị thương hay không.
Dù sao anh ta cũng quá tuyệt vọng, quá bất lực rồi...
Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu vang lên.
"Tân Kiếm! Không được dừng lại! Phải thừa thắng truy kích! Tiếp tục ra kiếm pháp, tấn công vào một vị trí trên người cậu ta! Mau phá bỏ phòng ngự!".
Vệ Tân Kiếm rùng mình một cái, ngoảnh lại nhìn.
Là Chấn Hám Sơn.
Vẻ mặt ông ta nghiêm túc, nhìn Vệ Tân Kiếm chằm chằm.
Vệ Tân Kiếm nghe thấy thế, cả người run rẩy, lập tức giơ trường kiếm lên.
Sao anh ta có thể cứ thế bỏ cuộc được?
Còn hai chiêu nữa! Cứ đánh tiếp thôi!
"Thực Nhật Kiếm Pháp!".
Một tiếng hú dài vang lên, dường như ánh mặt trời tụ lại trên lưỡi kiếm của Vệ Tân Kiếm, sau đó theo cánh tay vung lên của anh ta, lại chém về phía đỉnh đầu Lâm Chính.
Lần này, Vệ Tân Kiếm không dùng man kình nữa, mà dùng xảo kình.
Anh ta nâng độ sắc bén của lưỡi kiếm lên mức cao nhất, sau đó vung tay chém tới.
Khoảnh khắc đó, dường như thứ mọi người nhìn thấy trong tay Vệ Tân Kiếm không phải là kiếm, mà là một luồng sáng nhanh như chớp.
Vô cùng chói mắt!
Vô cùng kinh diễm!
Nhưng... âm thanh dị thường vẫn vang lên.
Rắc!
Lưỡi kiếm hạ xuống, vẫn không chém được vào người Lâm Chính.
Trái tim Vệ Tân Kiếm đã trở nên nguội lạnh...
"Đây là chiêu thứ tư của anh rồi! Còn một chiêu nữa!", Lâm Chính khàn giọng nói.
Vệ Tân Kiếm nghe thấy thế, đại não lại càng trở nên điên cuồng hơn.
Anh ta vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.
Bị khinh thường như vậy, sao anh ta có thể chịu nổi chứ?
"Anh đừng đắc ý! Tôi sẽ không thua đâu! Xem chiêu cuối cùng của tôi đây! Nhất Niệm Kiếm Sinh! Giết!".
Anh ta lại gầm lên, đôi mắt bỗng đỏ ngầu, rót toàn bộ sức mạnh trên người vào song kiếm, khí ý và lực đạo trên kiếm càng ngày càng lớn, càng ngày càng đáng sợ.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Bụp!
…
Kiếm lực kinh hãi kỳ diệu không ngừng phát nổ ở lưỡi kiếm.
Sức phá hoại do mỗi vụ nổ gây ra không kém gì một quả bom.
Mọi người xung quanh đều run lên bần bật.
Đây chính là thực lực của Vệ Tân Kiếm sao?
Đây chính là uy lực mỗi nhát kiếm của anh ta sao?
Nhưng người khiến bọn họ kinh hãi hơn lại là Lâm Chính.
Anh vẫn đỡ chiêu này mà không hề phản kích.
Đây là nghiền nát!
Nghiền nát một cách thực sự!
Giờ phút này, các lãnh đạo cấp cao của thiên cung cũng phải câm nín.
Dù Vệ Tân Kiếm dùng sức đến mức nào, thì lưỡi kiếm vẫn không thể tiến thêm nửa phân.
Giống như bị sắt thép chặn lại.
Chỉ có thể giữ được góc độ đó…
Hai mắt Vệ Tân Kiếm đỏ ngầu, lại tăng thêm sức mạnh.
Hai cánh tay anh ta nổi đầy gân xanh, khí kình trong cơ thể điên cuồng tràn ra, quần áo đầu tóc bị thổi cho tán loạn, mười ngón tay siết chặt…
“A!”.
“A!”.
“A!”.
“A!”.
…
Vệ Tân Kiếm gầm lên, sức mạnh đã đẩy lên cực hạn, thậm chí còn sắp đột phá cực hạn.
Còn thanh kiếm sắc kia cũng đang khẽ run rẩy.
Lưỡi kiếm… dường như sắp đột phá chướng ngại trước mặt để chém xuống, một nhát bổ đôi!
Nhưng đúng lúc này.
Rắc!
Một tiếng kỳ dị vang lên.
Chỉ thấy lưỡi kiếm trong tay Vệ Tân Kiếm bỗng gãy làm đôi.
Keng!
Thân kiếm bị gãy rơi xuống đất, vang lên tiếng lanh lảnh.
Theo quán tính, Vệ Tân Kiếm loạng choạng mấy bước về phía trước, đến lúc ổn định cơ thể thì đã đứng bên cạnh Lâm Chính.
Anh ta đờ đẫn nhìn mẩu kiếm gãy trong tay, rồi lại nhìn Lâm Chính vẫn lành lặn ở bên cạnh, khuôn mặt tái nhợt.
“Năm chiêu… đã hết!”.
Lâm Chính bình thản nói.
Vệ Tân Kiếm lùi lại mấy bước, đôi mắt dại ra, đờ đẫn nhìn Lâm Chính.
Cuối cùng!
Phịch!
Anh ta ngã ngồi xuống
đất, cả người thẫn thờ.