Lúc này không ai hiểu được nội tâm của Vệ Tân Kiếm.
Năm chiêu?
Không thể đánh bại người kia đã đành, vậy mà còn không làm trầy xước được chút da thịt của người kia.
“Sao lại như vậy? Chẳng lẽ nỗ lực bao năm qua của mình… chỉ là trò cười?”.
“Không đâu! Không đâu!”.
Vệ Tân Kiếm ôm đầu, không ngừng run rẩy cả người.
Lâm Chính cũng trẻ tuổi như vậy, nhưng lại là người mà mình không thể để lại chút thương tổn nào.
Cú sốc này đối với thiên tài kiêu ngạo như Vệ Tân Kiếm mà nói gần như là chí mạng.
Người của Tử Huyền Thiên đều ngơ ngác nhìn Vệ Tân Kiếm.
Sắc mặt Chấn Hám Sơn khó coi đến dọa người!
“Tân Kiếm! Con đừng từ bỏ! Dù có thua một trận cũng không ý nghĩa gì cả! Con đừng nhụt chí, đừng sinh tâm ma!”, Chấn Hám Sơn lớn tiếng hét.
“Đúng! Thầy nói đúng! Dù có thua một trận cũng không có nghĩa gì cả! Huống hồ bây giờ con vẫn chưa thua! Con vẫn có thể đấu tiếp! Con phải đánh bại anh ta! Con phải đánh bại anh ta!”.
Vệ Tân Kiếm như được lời nói của Chấn Hám Sơn cổ vũ, đầu cúi thấp, mặt trắng bệch, mồ hôi không ngừng rơi xuống, miệng lẩm bẩm giống như đang tự thôi miên.
Sau khi lẩm bẩm một hồi, Vệ Tân Kiếm như lấy lại dũng khí, đột nhiên ngẩng đầu, chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng khi anh ta ngẩng đầu lên, đập vào mắt lại là một người đàn ông giống như thiên thần.
Người đàn ông đứng trước mặt hắn, nhìn anh ta từ trên cao.
Trong ánh mắt đó tràn ngập uy nghiêm vô tận.
“Vệ Tân Kiếm! Bây giờ có phải anh nên dập đầu bái sư rồi không?”.
Một giọng nói nhàn nhạt lọt vào tai Vệ Tân Kiếm.
Vệ Tân Kiếm vừa chuẩn bị đứng dậy lại ngã ra đất, ánh mắt đờ đẫn, nhìn anh mà cảm thấy sợ hãi và bàng hoàng.
“Lâm Chính! Cậu đừng quá đáng! Vệ Tân Kiếm là người của Tử Huyền Thiên tôi! Nó có sư phụ, chưa đến lượt cậu làm sư phụ của nó!”, Chấn Hám Sơn nghiêm túc quát.
Nếu hôm nay Vệ Tân Kiếm thật sự dập đầu với Lâm Chính thì chẳng phải Tử Huyền Thiên bọn họ sẽ trở thành trò cười hay sao?
“Chấn đại nhân, lúc trước tôi nương tay tức là cho Tử Huyền Thiên các người thể diện, bây giờ người của ông lên đây khiêu chiến tôi lại không cho tôi thể diện. Dập đầu bái sư là anh ta đã giao hẹn với tôi từ trước, ai cũng không thay đổi được! Đương nhiên, nếu anh ta nuốt lời không dập đầu, tôi cũng không trách anh ta. Quyền quyết định nằm ở anh ta, bất cứ ai cũng không thể can thiệp!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Cậu…”.
Chấn Hám Sơn tức tối.
Nhưng Lâm Chính mặc kệ, nghiêng đầu ngạo nghễ nhìn Vệ Tân Kiếm, nói: “Vệ Tân Kiếm, anh quyết định thế nào? Giữ lời hứa dập đầu với tôi, hay là nuốt lời rời khỏi đây, để người ta chê cười? Anh tự chọn đi!”.
Câu nói đó giống như thanh kiếm sắc bén đâm xuyên tim Vệ Tân Kiếm.
Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn sững Lâm Chính.
Đệ tử của thiên cung Trường Sinh ở xung quanh ngạc nhiên nhìn họ.
Tầng lớp cấp cao của năm cung mười điện cũng nhìn chằm chằm Vệ Tân Kiếm.
“Sư huynh!”.
“Vệ sư huynh!”.
“Sư huynh! Mau quay về đây!”.
“Đừng để anh ta mê hoặc, sư huynh!”.
Người của Tử Huyền Thiên liên tục hô gọi.
Nhưng… không có tác dụng gì!
Vệ Tân Kiếm ngây ngốc nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau, cơ thể anh ta nghiêng về trước, hai tay chống đất, dập đầu trước Lâm Chính trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
“Đồ đệ… bái kiến sư phụ!”.
Câu nói đó khiến toàn bộ Anh Hoa Điện lặng thinh…
Tất cả mọi người ngơ ngác.
Vệ Tân Kiếm… thật sự bái sư sao?
“Chuyện này…”.
Người của Tử Huyền Thiên kinh ngạc.
Các đệ tử của thiên cung Trường Sinh vô cùng ngạc nhiên, không phản ứng lại được.
Đánh đến mức người kia quỳ xuống bái sư!
Đây là vinh quang mức độ nào!
“Tân Kiếm! Con… sao phải làm đến mức đó?”, Chấn Hám Sơn muốn nói lại thôi, trong mắt tràn ngập vẻ thương tiếc.
“Đại trượng phu nói được làm được, sao có thể nuốt lời? Con biết con quỳ xuống sẽ sinh ra tâm ma, nhưng không quỳ cũng sẽ sinh ra tâm ma! Thầy, con xin lỗi… vì đã làm mất mặt thầy!”.
Dứt lời, Vệ Tân Kiếm cầm lấy lưỡi kiếm gãy rơi trên đất lên, đâm về phía tim mình!
Anh ta lại định tìm tới cái chết!
“Tân Kiếm! Đừng mà!”, Chấn Hám Sơn phản ứng lại trước tiên, vội vàng hét lên, xông tới.
“Sư huynh!”.
“Tân Kiếm sư huynh!”.
Những đệ tử khác của Tử Huyền Thiên cũng hét lên.
Nhưng Vệ Tân Kiếm không có ý định dừng lại.
Bộp!
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bàn tay đột nhiên vươn ra, vững vàng nắm lấy lưỡi kiếm gãy sắp sửa đâm vào cơ thể hắn.
Lúc này, kiếm gãy chỉ cách tim anh ta chưa tới nửa ngón tay.
“Wow!”.
Tất cả mọi người ồ lên kinh ngạc!
Vì cánh tay giữ lưỡi kiếm đó lại là tay của Lâm Chính!
“Cái gì?”.
Người của Tử Huyền Thiên sửng sốt.
Đương nhiên, người kinh ngạc nhất là Vệ Tân Kiếm!
“Anh đang làm gì vậy? Vì sao lại ngăn cản tôi?”, Vệ Tân Kiếm đột nhiên dùng sức, vẫn định tự sát, nhưng sức lực của anh ta không bằng Lâm Chính.
“Đồ đệ ngốc, sao phải như vậy?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Tôi quỳ trước anh dập đầu, dù đã tuân thủ lời hứa, nhưng lại làm mất thể diện của Tử Huyền Thiên. Hôm nay không chết, tôi còn mặt mũi nào sống trên đời này?”, Vệ Tân Kiếm cắn răng, căm phẫn nói.
“Sao? Làm đồ đệ của tôi rất mất mặt?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh cũng chỉ là đệ tử của người khác, có tư cách gì làm sư phụ tôi?”.
“Nhưng tôi đã thắng anh”, Lâm Chính nói.
Vệ Tân Kiếm cúi đầu, hai mắt đỏ như máu, lại không nói gì.
Lâm Chính đột nhiên phất tay, đánh rơi kiếm gãy trên mặt đất.
“Vệ Tân Kiếm! Tư tưởng của anh quá hạn hẹp. Anh phải biết trên đời này ai có thể làm thầy của ai, bất kể anh lớn tuổi thế nào, bất kể anh có thân phận gì, bất kể anh là ai! Thứ anh cần quan tâm hoặc để ý là người đó có chỗ nào đáng để anh học tập hay không! Lâm Chính tôi đã thắng anh, tôi có chỗ hơn anh, anh bái tôi làm thầy là anh đã được hời, được lợi! Anh lại muốn chết muốn sống, không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Chính nói.
“Chuyện đó…”, Vệ Tân Kiếm ngẩng đầu, hơi mê man.
“Cả đời Lâm Chính tôi có không biết bao nhiêu người thầy, có người quyền cao chức trọng, cũng có người thân phận thấp kém, nhưng bọn họ đều là tồn tại giống như bố mẹ ở trong lòng tôi! Chỉ cần bọn họ chịu dạy, tôi chịu học, tôi sẵn sàng bái làm thầy!”, Lâm Chính lại nói.
Vệ Tân Kiếm nhìn ngơ ngác, có phần hoang mang.
Lâm Chính nói đúng, nghe có vẻ đúng là như vậy.
Vệ Tân Kiếm rất muốn phản bác, nhưng không tìm được lời nào để nói.
Lâm Chính lại nói: “Nếu anh đã muốn tự sát thì tôi sẽ không ngăn cản anh! Nhưng anh là đồ đệ của tôi, chuyện này anh cũng đã thừa nhận, nên nếu anh chết thì đừng chết trước mặt tôi. Nếu không tức là anh đang sỉ nhục bề trên, không biết tôn sư trọng đạo, chuyện này tôi không thể tha thứ!”.
“Tôi… Tôi…”, Vệ Tân Kiếm há miệng, không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, Lâm Chính quát lên: “Nghe rõ chưa?”.
Giọng nói anh vô cùng sắc bén!
Vệ Tân Kiếm giật mình, vội vàng cúi đầu, hoảng sợ nói: “Đồ đệ… Đồ đệ đã rõ!”.
“Nếu đã rõ thì cút về đi!”, Lâm Chính lại quát.
Vệ Tân Kiếm vô cùng nghe lời bò dậy, cúi đầu quay về phía Chấn Hám Sơn.
Những người xung quanh đều sững sờ, kể cả Chấn Hám Sơn và đệ tử Tử Huyền Thiên.
“Tân Kiếm, con…”, Chấn Hám Sơn há miệng, không biết nên nói thế nào mới tốt.
Vệ Tân Kiếm lập tức chắp tay, cúi đầu hạ mắt: “Thành thật xin lỗi thầy, đệ tử… đã làm mất mặt của Tử Huyền Thiên!”.
Nói đến đó, đôi mắt hổ của Vệ Tân Kiếm cuối cùng cũng rơi nước mắt.
Chấn Hám Sơn nhìn đệ tử ưu tú kiệt xuất ở trước mắt, một lúc lâu sau mới thở dài.
“Tân Kiếm, đây không phải lỗi của con… Con đi nghỉ ngơi đi”.
“Vâng”.
Vệ Tân Kiếm kìm nén đau khổ và căm phẫn trong lòng, đột nhiên chạy ra ngoài, không biết đi nơi đâu.
Mọi người thấy vậy thì trong lòng rất phức tạp.
Vệ Tân Kiếm cũng thất bại thảm hại nhục nhã như vậy… Tử Huyền Thiên còn có ai có thể đấu lại Lâm Chính?
Lúc này, dù là Tử Huyền Thiên hay thiên cung Trường Sinh đều cảm thấy rối ren cảm xúc.
Ai có thể ngờ được hai thế lực siêu cấp đối đầu lại bị Lâm Chính làm xáo trộn?
Chấn Hám Sơn không có lời nào, Tam tôn trưởng cũng vậy.
Ông ta nhìn Lâm Chính, không khỏi suy tư.
“Tam tôn trưởng! Đây là nhân tài, phải giữ lại!”, một điện chủ không nhịn được nữa, vội vàng tiến lên, nói nhỏ.
Nhưng Tam tôn trưởng lại lắc đầu, không trả lời, chỉ nói với Chấn
Hám Sơn: “Chấn đại nhân, Tử Huyền Thiên các ông… chỉ có năng lực như vậy thôi sao?”.