Rất nhiều đệ tử của thiên cung Trường Sinh cho rằng mình nghe lầm.
Bọn họ ngơ ngác nhìn Tam tôn trưởng, đầy vẻ khó tin.
Bạch Hạo Tâm lên sàn rõ ràng sẽ bất lợi cho thiên cung Trường Sinh! Mọi người hoàn toàn có thể phản đối, nhưng vì sao… Tam tôn trưởng lại đồng ý?
“Tam tôn trưởng! Chuyện… Chuyện này không thể được… Bạch Hạo Tâm… thật sự không phù hợp quy tắc!”, một đệ tử không nhịn được, lên tiếng.
“Im miệng! Ồn ào! Ở đây làm gì đến lượt một đệ tử nho nhỏ như cậu nói chuyện?”, Tam tôn trưởng nói.
“Nhưng mà Tam tôn trưởng…”.
Đệ tử đó còn muốn nói gì đó, nhưng Tam tôn trưởng không kiên nhẫn nữa, lập tức giơ tay ngắt lời: “Người đâu, đuổi đệ tử không biết lễ phép này ra khỏi Anh Hoa Điện! Đánh gãy hai chân, răn đe cảnh cáo!”.
“Vâng, thưa tôn trưởng!”.
Ngay lập tức có đệ tử chấp pháp chạy đến, kéo đệ tử đó ra ngoài.
“Tam tôn trưởng! Tam tôn trưởng!”.
Đệ tử đó ra sức hét lên, nhưng vô dụng.
Mọi người biến sắc.
“Nghe đây! Khách bên ngoài tới đây, nếu mọi người làm mất lễ nghĩa của thiên cung, ai gào thét ầm ĩ trước mặt khách quý, làm mất mặt thiên cung thì sẽ bị trừng phạt nghiêm! Tuyệt đối không nhân nhượng!”, Tam tôn trưởng quát lớn.
Ông ta dứt lời, mọi người câm như hến, không ai dám lên tiếng nữa.
Người của Tử Huyền Thiên đưa mắt nhìn nhau.
“Thầy, Tam tôn trưởng của thiên cung Trường Sinh đang làm gì vậy?”, nữ đệ tử của Tử Huyền Thiên không nhịn được hỏi.
“Còn không nhìn ra sao? Có vẻ cậu Lâm Chính kia không được Tam tôn trưởng xem trọng! Ta nghĩ Tam tôn trưởng chỉ mong cậu ta chết trong tay chúng ta, cho nên mới cho phép Hạo Tâm lên đấu!”, Chấn Hám Sơn nói.
“Hả? Vì sao lại vậy?”, nữ đệ tử ngạc nhiên.
Thực lực đáng kinh ngạc, tuổi lại trẻ, ở bất cứ tông môn nào cũng sẽ là nhân vật giống như bảo bối, cần phải bảo vệ kỹ càng, đợi người đó trưởng thành sẽ là trụ cột vững chắc của tông môn, vì sao lại hủy hoại anh ta?
“Ta cũng không biết”, Chấn Hám Sơn lắc đầu.
Nhưng Tam tôn trưởng đã nói như vậy, người của Tử Huyền Thiên đương nhiên rất vui lòng.
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự của Tử Huyền Thiên!
Nếu không lấy lại, làm sao bọn họ quay về ăn nói với người trong tông môn?
Lâm Chính thì nhìn Tam tôn trưởng thật lâu, sau đó lại nhìn sang các đệ tử ở đây.
Anh nhìn ra rất nhiều đệ tử vô cùng căm phẫn, cực kỳ bất mãn với cách làm của Tam tôn trưởng.
Ánh mắt Lâm Chính hơi dao động, sau đó há miệng, đột nhiên nôn ra ngụm máu.
“Phụt!
Máu vãi đầy đất, nóng hổi!
“Hả?”.
“Lâm sư huynh!”.
“Lâm Chính!”.
“Anh không sao chứ?”.
Các đệ tử Thiên Cung đều sốt ruột, vội vàng hô to.
“Tôi không sao… Chỉ là vừa rồi so chiêu với Vệ Tân Kiếm đã bị nội thương!”, Lâm Chính giả vờ không sao, lau máu nơi khóe miệng, lớn tiếng nói: “Nếu người của Tử Huyền Thiên vẫn muốn chiến đấu tiếp thì tôi tiếp đến cùng là được! Anh là Bạch Hạo Tâm đúng không? Nghe nói anh là người mạnh nhất trong các đệ tử của Tử Huyền Thiên? Vậy thì đến đi! Tuy tôi không biết tôi có phải đối thủ của anh hay không, nhưng vì thiên cung Trường Sinh, tôi sẽ dốc hết sức chiến đấu!”.
Anh nói như vậy, vô số đệ tử thiên cung đều ngạc nhiên nhìn anh, trong lòng cảm thấy cực kỳ sốc.
Hóa ra Lâm Chính đã bị thương đến thế?
Hóa ra anh luôn gắng gượng chống đỡ.
Trạng thái như thế làm sao tiếp tục chiến đấu với Bạch Hạo Tâm?
Mọi người đau lòng không thôi.
Tam tôn trưởng ngạc nhiên, cảm thấy có gì đó không ổn.
“Tam tôn trưởng, không đúng, Lâm Chính có cơ thể võ thần, sao có thể bị thương? Máu của cậu ta…”.
“Có lẽ là giả vờ”, Tam tôn trưởng sầm mặt, nói: “Cậu ta đang đóng kịch!”.
“Đóng kịch?”.
“Đúng!”, Tam tôn trưởng lạnh lùng nói: “Mặc dù tôi có thể để cậu ta tiếp tục chiến đấu với Bạch Hạo Tâm, nhưng cậu ta lại khiến tôi thua mất lòng người!”.
Đám người đó kinh ngạc.
Lâm Chính hiên ngang nói: “Bạch Hạo Tâm, anh nghe rõ đây! Lâm Chính tôi chỉ là một đệ tử ký danh nho nhỏ của thiên cung Trường Sinh! Nếu tôi thất bại, thiên cung vẫn sẽ có vô số cao thủ đứng ra, Tử Huyền Thiên các người không có cơ hội thắng bọn họ đâu!”.
“Thắng? Lâm Chính, anh vẫn nên quan tâm đến bản thân mình đi! Tôi thấy vết thương của anh không nhẹ, nếu chiến đấu với tôi, e rằng sẽ phải mất mạng!”, Bạch Hạo Tâm nhíu mày.
“Mất mạng? Thế thì đã sao? Vì thiên cung, dù hôm nay Lâm Chính tôi có chết ở đây, tôi cũng không hối tiếc!”, Lâm Chính thấp giọng quát.
Tiếng nói ấy khiến vô số đệ tử thiên cung trào nước mắt.
“Sư huynh!”.
“Lâm sư huynh!”.
“Lâm Chính…”.
Tiếng kêu gọi không ngừng vang lên, thậm chí có người quỳ xuống tại chỗ.
Hiện trường… dường như đã có chút mất kiểm soát.
Tam tôn trưởng
thấy vậy, vẻ mặt càng thêm âm trầm…