TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1904: VIỆC NGHĨA KHÔNG CHÙN BƯỚC

Các đệ tử thiên cung Trường Sinh ở đây đều có mắt.

Lâm Chính đã trúng Hoạt Độc, chuyện này trong thiên cung ai cũng biết.

Trong lúc anh bị Hoạt Độc giày vò còn dũng cảm đứng ra, chiến đấu với kẻ địch vì thiên cung, đánh bại nhiều cao thủ của Tử Huyền Thiên.

Cảnh đó sao không khiến người ta thấy phấn chấn cảm động.

Bây giờ chiến lực mạnh nhất của Tử Huyền Thiên đã xuất hiện. Vốn có thể để người đó không được lên đấu, thiên cung dựa vào uy thế của Lâm Chính thắng trận quyết đấu này, nhưng Tam tôn trưởng lại đồng ý, còn không cho các đệ tử lên tiếng!

Tình cảnh này sao không khiến các đệ tử cảm động?

Trong chốc lát, nhiều tiếng xì xào vang lên.

“Tam tôn trưởng làm như vậy thật vô nhân đạo!”.

“Ông ấy muốn Lâm Chính chết sao?”.

“Lâm sư đệ vốn đã bị Hoạt Độc giày vò, mang bệnh trong người, chiến đấu liên tục với mấy người, lúc này sao có thể để cậu ta đối mặt với Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm, một trong Tứ Thánh Anh được chứ? Thế chẳng phải bảo cậu ta đi chịu chết hay sao?”.

“Chẳng lẽ Tam tôn trưởng có mâu thuẫn gì đó với Lâm sư đệ?”.

“Thật quá đáng!”.

Những tiếng vụn vặt vang lên bên tai không dứt.

Có căm phẫn bất bình, có thương tiếc cho anh.

Tam tôn trưởng đứng trước Anh Hoa Điện đương nhiên nghe được những tiếng xì xào bàn tán đó, vẻ mặt cực kỳ khó coi, nhưng không lên tiếng.

“Im miệng hết cho tôi! Ai cho các cô cậu ồn ào lớn tiếng?”, Trịnh Thông Viễn vội vàng đứng dậy, nghiêm giọng quát.

Các đệ tử lập tức dừng lời, nhưng ánh mắt mỗi người đều không tự nhiên, vẻ mặt lúc nhìn những người đó cũng thay đổi.

“Các người…”, Trịnh Thông Viễn vô cùng tức giận, còn định nói thêm gì đó, nhưng Tam tôn trưởng lại ngắt lời ông ta.

“Trịnh điện chủ, đừng để ý đến đám đệ tử đó".

“Nhưng tôn trưởng…”.

“Cứ để bọn họ nói là được, bây giờ quan trọng là phải giải quyết rắc rối trước mắt”.

Nói xong, Tam tôn trưởng nói với Bạch Hạo Tâm: “Bạch Hạo Tâm! Cậu và Lâm Chính có thể bắt đầu rồi!”.

Bạch Hạo Tâm khẽ hừ một tiếng, nhìn về phía Lâm Chính.

“Lâm Chính, mặc dù anh bị thương, nhưng chuyện liên quan đến danh dự của tông môn, tôi sẽ không nương tay. Nếu anh không muốn chết thì mau từ bỏ đi, bằng không lát nữa quyền cước không có mắt, tôi không chắc anh có thể sống sót hay không”, Bạch Hạo Tâm lạnh lùng nói.

“Anh cũng đã nói chuyện này liên quan đến danh dự tông môn, nhưng chẳng lẽ chỉ liên quan đến danh dự của Tử Huyền Thiên các anh hay sao? Danh dự của thiên cung Trường Sinh chúng tôi thì không phải danh dự? Tới đi, tôi đã nói sẽ liều mạng, dù có thất bại chết ở đây, tôi cũng sẽ không lùi bước!”, Lâm Chính hét lên.

“Vậy được, tôi tiễn anh lên đường!”.

Bạch Hạo Tâm thản nhiên nói, trong mắt lộ ra sát ý, người nhoáng lên, bay tới chỗ Lâm Chính nhanh như cơn gió.

Trong nháy mắt, tất cả các dòng khí xung quanh đều xao động.

Một luồng sức mạnh không gì sánh được đánh về phía Lâm Chính theo nắm đấm của Bạch Hạo Tâm.

Luồng sức mạnh tàn bạo đó còn đáng sợ hơn cả đầu xe lửa.

Đây là thực lực của Tứ Thánh Anh sao?

Không ít người âm thầm chậc lưỡi.

Nhưng Lâm Chính không tránh né, mà lại quát khẽ một tiếng, hai tay đan vào nhau ngăn đỡ nắm đấm đó.

“Định đối kháng trực diện sao?”, một đệ tử kinh ngạc thốt lên.

Ầm!

Nắm đấm và bàn tay va chạm, bùng phát ra tiếng nổ lớn như bom nổ.

Hoa văn sức mạnh đáng sợ lan ra tứ phía.

Lâm Chính liên tục lùi về sau, dường như không chống đỡ nổi quyền đó.

Đệ tử của thiên cung hồi hộp dõi theo.

Người của Tử Huyền Thiên thì lại cực kỳ vui mừng.

“Hay!”.

“Bạch sư huynh không hổ là Tứ Thánh Anh! Chỉ một đòn đã phá được phòng ngự của anh ta!”.

“Theo tôi thấy, thật ra lúc trước Vệ sư huynh đã đánh tan tác phòng ngự của anh ta, anh ta có thể chống đỡ được Vệ sư huynh, nhưng sao đối phó được Bạch sư huynh?”.

“Người này chắc chắn sẽ thua!”.

Đám Tử Huyền Thiên lại tràn đầy tự tin.

“Không ngờ anh lại có thể đỡ được một quyền của tôi, thú vị đấy! Nhưng tôi không phải Vệ Tân Kiếm, đây chỉ là món khai vị mà thôi!”.

Giọng nói hờ hững vang lên, Bạch Hạo Tâm đưa hai cánh tay lên, đánh một loạt quyền về phía Lâm Chính giống như mưa bão.

Quyền như vô ảnh, mạnh mẽ đánh tới, sức phá hoại của mỗi một quyền đủ để đánh xuyên một tòa nhà rộng lớn.

Lâm Chính vội vàng ngăn đỡ.

Nhưng có vẻ như tốc độ của anh không bằng Bạch Hạo Tâm, người xung quanh có thể nhìn thấy rõ ràng ngực, cổ họng, bụng và vai anh đều bị tấn công mạnh mẽ.

Người anh không khỏi lùi về sau.

Ầm!

Đợi anh ta đánh hết một bộ quyền, một tiếng nổ vang lên giữa hai người.

Sau đó, Lâm Chính đột nhiên bay ra ngoài, đập mạnh lên mặt đất, đánh nát cả mặt đất.

Không ít đệ tử thiên cung vội vàng tiến tới mấy bước, mở to mắt nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính nằm trên đất một lúc lâu mới ho dữ dội, bò dậy.

Đợi đến khi đứng vững, mọi người mới phát hiện miệng anh đã tràn máu.

“Lâm sư đệ!”.

“Lâm Chính!”.

Người của thiên cung sốt ruột.

Đệ tử Tử Huyền Thiên thì càng thêm vui mừng.

“Phá phòng ngự rồi! Phá phòng ngự rồi!”.

“Có thể thắng! Bạch sư huynh có thể thắng!”.

Bọn họ khoa tay múa chân, giống như đã nắm chắc phần thắng.

Chấn Hám Sơn lại hơi nghi hoặc.

Mặc dù Lâm Chính trông giống như không phải đối thủ, nhưng không biết vì sao ông ta luôn có cảm giác quái dị.

Cảm giác mọi thứ trước mắt cực kỳ không chân thực!

Dường như mọi thứ… đều là giả!

Dù sao lúc giao đấu với Vệ Tân Kiếm, Lâm Chính thật giống như thần linh, vô cùng mạnh mẽ, khiến người ta nghẹt thở.

Bây giờ tới Bạch Hạo Tâm, đòn tấn công đầu tiên đã khiến Lâm Chính không đỡ nổi.

Rốt cuộc là Bạch Hạo Tâm quá mạnh, hay là… Lâm Chính đã đến cực hạn?

Người bên Tam tôn trưởng đều có vẻ mặt khó coi.

“Cậu ta đang đóng kịch! Cậu ta vốn dĩ chỉ đang đóng kịch!”, Trịnh Thông Viễn tức giận liên tục giậm chân, toàn thân run rẩy.

Lâm Chính có cơ thể võ thần, sao có thể bị người ta đánh ra nông nỗi đó dễ dàng như vậy?

Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Lâm Chính đang cố ý tỏ ra thảm hại để lấy sự thương hại của đệ tử thiên cung.

Bây giờ anh bị đánh càng thảm, địa vị của anh ở trong lòng các đệ tử sẽ càng cao, cả người anh cũng sẽ trở nên thần thánh hơn, vĩ đại hơn.

Nhưng bây giờ bọn họ biết mánh khóe của Lâm Chính cũng vô dụng.

Bọn họ không thể vạch trần Lâm Chính!

Dù có nói ra chân tướng, các đệ tử cũng sẽ không tin, chỉ cho rằng đám người Tam tôn trưởng cố ý bôi nhọ Lâm Chính, ganh ghét với anh.

Đến lúc đó càng bôi càng đen, các đệ tử sẽ càng không tin vào người của năm cung mười điện nữa…

“Cậu ta làm vậy là có mục đích gì? Muốn ly gián đệ tử và chúng ta sao?”, Tứ tôn trưởng thàm hừ, nói.

“Cứ để cậu ta diễn! Dù đệ tử có lục đục thì đã sao? Tôi là tôn trưởng của thiên cung Trường Sinh! Tôi muốn thế nào, bọn họ có thể gây ảnh hưởng được sao?”, Tam tôn trưởng lạnh lùng nói, trong mắt đầy vẻ dữ tợn.

Trận chiến đấu vẫn đang diễn ra.

Mặc dù Lâm Chính trông có vẻ chật vật, nhưng dường như vẫn còn sức chiến đấu một trận.

Anh đột nhiên đứng dậy, tiếp tục đi về phía Bạch Hạo Tâm.

“Không biết tự lượng sức, để tôi xem anh có giỏi chịu đòn hay không”.

Bạch Hạo Tâm khinh thường nói, hai mắt lại nghiêm nghị, cả người như mãnh hổ lao vọt tới, hai tay giống như vuốt hổ điên cuồng đánh về phía Lâm Chính.

Lâm Chính lại chống đỡ.

Nhưng trước mắt mọi người, dường như anh hoàn toàn không phải đối thủ của Bạch Hạo Tâm, lại chống đỡ một phen.

Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt…

Những tiếng động quỷ dị vang lên.

Cơ thể Lâm Chính bị hai móng vuốt của Bạch Hạo Tâm cào rách vô số đường.

Trong nháy mắt, cả người anh đã đầy rẫy vết thương, vết máu loang lổ…

“Lâm sư đệ!”.

“Lâm Chính…”.

Vô số đệ tử gào lên thảm thiết, không nhìn thêm được nữa.

“Từ bỏ đi!”.

“Mau nhận thua đi!”.

Có người còn khuyên Lâm Chính nhận thua.

Đúng là làm đám người Tam tôn trưởng tức giận hết sức.

Nhưng trên mặt Lâm Chính lại tràn đầy vẻ kiên định và cương quyết, thấp giọng nói: “Từ bỏ? Nhận thua? Không! Tôi chưa thua!”.

Nói xong, Lâm Chính gào lên, lao ngược trở lại về phía Bạch Hạo Tâm.

Việc nghĩa không chùn bước!

“Lâm sư đệ…”.

Vô số đệ tử của thiên cung Trường

Sinh rơi nước mắt.

Đọc truyện chữ Full