Lâm Chính bắt đầu phản công.
Trên người anh toàn máu, nghiến chặt răng, gương mặt nhăn nhó, xông tới với tốc độ không thua kém gì Bạch Hạo Tâm.
Phải.
Theo người ngoài thấy, tốc độ của Lâm Chính không bằng Bạch Hạo Tâm, do đó mới nhận định thực lực của Lâm Chính cũng không bằng anh ta.
Nhưng càng như vậy, cảnh tượng này lại càng bi tráng!
Mọi người cũng càng xúc động!
“Không biết tự lượng sức!”.
Bạch Hạo Tâm lắc đầu, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường, vung quyền đánh về phía Lâm Chính.
Lần này thế tấn công của Bạch Hạo Tâm vô cùng hung mãnh, nơi quyền trảo đánh tới toàn là chỗ hiểm!
Anh ta không muốn lãng phí thời gian nữa.
Với vai trò là chiến lực đỉnh cao của Tử Huyền Thiên, anh ta nên dùng tư thế áp đảo đánh bại Lâm Chính, chiến thắng trận quyết đấu này.
Thế nên, Bạch Hạo Tâm dốc hết sức, bùng nổ sát chiêu.
Chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng!
Người xung quanh nhìn thấy khi anh ta chuyển động cánh tay, trước mặt anh ta xuất hiện một mảng gió bão quyền trảo đáng sợ!
Vô số quyền ảnh và trảo ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong gió bão, dường như sắp xé rách hư không.
Lâm Chính lại không ngừng nghỉ mà xông thẳng vào cơn bão quyền trảo đó, cũng vung cánh tay đánh trả.
“A!”.
Không ít đệ tử thiên cung thậm chí đã kêu lên thất thanh.
Thu Phiến suýt chút nữa sợ ngất đi.
Làm sao con người có thể sống sót qua đòn tấn công đó?
Nhưng… Lâm Chính đã chống đỡ được.
Hai cánh tay anh liên tục huơ múa, điên cuồng đánh vào quyền trảo của đối phương.
Dù cái giá phải trả là trên người anh xuất hiện nhiều vết thương hơn, dấu móng vuốt nhiều hơn, máu chảy cũng nhiều hơn… nhưng Lâm Chính vẫn không từ bỏ.
Anh tiếp tục tấn công, tiếp tục liều mạng đánh giết, hoàn toàn không bị đòn tấn công mãnh liệt của Bạch Hạo Tâm dọa sợ.
Bạch Hạo Tâm ngạc nhiên, lại tấn công ác liệt hơn, nhưng vẫn không thể đánh gục Lâm Chính.
Người xung quanh nhìn mà bật khóc.
Ai cũng bị sự kiên cường của Lâm Chính làm cảm động, khích lệ bọn họ…
“Cố lên Lâm sư huynh!”.
“Chiến thắng anh ta!”.
“Nhất định không được thua!”.
Các đệ tử dần dần không yêu cầu Lâm Chính nhận thua nữa, mà là ra sức cổ vũ cho anh.
Trong thời gian ngắn, bên ngoài Anh Hoa Điện vô cùng huyên náo.
Vẻ mặt Tam tôn trưởng và Trịnh Thông Viễn càng thêm khó coi.
Nhưng thực tế không hề giống như những gì bọn họ nhìn thấy.
Lâm Chính và Bạch Hạo Tâm điên cuồng đối chọi, nhìn có vẻ như Lâm Chính bị đánh trúng mấy lần, cực kỳ chật vật, nhưng thực ra Bạch Hạo Tâm cũng không dễ chịu.
Anh ta phát hiện mình có thể đánh trúng Lâm Chính là vì Lâm Chính bỗng dưng xuất hiện vài chỗ sơ hở hoàn toàn không cần thiết.
Hơn nữa, nắm đấm của anh ta rõ ràng đã tích lũy sức mạnh đánh tới, nhưng không hiểu sao lại không đánh gục được Lâm Chính.
Ngược lại, lúc này nắm đấm của Lâm Chính lại trở nên cực kỳ nhanh mạnh hung ác.
Anh ta đối chọi với Lâm Chính không chiếm được chút lợi thế nào.
Sau một hiệp đánh nhau.
Bịch bịch bịch!
Lâm Chính liên tục lùi về sau, dường như không đấu lại anh ta.
Bạch Hạo Tâm không lùi về sau, nhưng hai cánh tay sắp tê dại, cảm giác mười ngón tay của mình sắp nứt ra.
Chuyện này là sao?
Sao kẻ bệnh tật này lại có sức mạnh lớn như vậy?
Bạch Hạo Tâm kinh hãi, không thể tin nổi, quan sát Lâm Chính lại lần nữa.
“Hạo Tâm, con đang làm gì vậy? Tốc chiến tốc thắng!”.
Chấn Hám Sơn ở bên này cũng hơi lo lắng, không nhịn được thúc giục.
“Vậy thì bây giờ giết anh ta!”.
Bạch Hạo Tâm hét lên, tiếp tục giết tới, vẫn dùng nắm đấm hung bạo đánh tới như mưa bão.
Lâm Chính cũng vung tay đánh trả, vẫn thỉnh thoảng lộ ra sơ hở khiến nắm đấm của Bạch Hạo Tâm đánh lên người mình. Nhưng nắm đấm của Lâm Chính chắc chắn không yếu như bề ngoài nhìn thấy. Mỗi lần trúng một đòn, hai cánh tay của Bạch Hạo Tâm đều run rẩy không thôi, hoàn toàn không thể ổn định lại.
Ầm!
Khoảng một phút sau, hai bên lại tách ra.
Vết thương trên người Lâm Chính nhiều thêm, cả người sắp biến thành người máu, thở hổn hển, dáng vẻ thê thảm.
Trên người Bạch Hạo Tâm vẫn không có tổn thương gì.
Nhưng anh ta lại cảm thấy trong cơ thể khí huyết sôi trào, đau đớn vô cùng, hai cánh tay sắp gãy.
Bạch Hạo Tâm đưa hai tay lên, nhìn qua nắm đấm của mình, vẻ mặt hơi nghiêm túc.
Xương ngón tay của anh ta đã nứt ra, da dẻ cũng nứt nẻ hết cả.
Nhưng vì vết thương quá nhỏ nên không ai nhìn thấy.
Mọi người cho rằng anh ta chiếm ưu thế, nhưng thực tế… anh ta và Lâm Chính ngang tài ngang sức.
Có lẽ… ngay cả ngang tài ngang sức cũng không tính!
Bạch Hạo Tâm nghiêm túc, vẻ mặt lạnh băng.
“Tên Lâm Chính này rõ ràng đã bị thương nặng, vì sao vẫn có được sức mạnh lớn như vậy? Chẳng lẽ là nỏ mạnh hết đà? Được! Để tôi xem xem sức lực của anh còn có thể chống đỡ được bao lâu!”.
Nghĩ xong, Bạch Hạo Tâm lại gào lên, xông tới lần nữa.
Lâm Chính vẫn vung tay phản kích.
Hai người lại chiến đấu với nhau, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Lâm Chính bị trúng mấy quyền, vết thương trên người lại tăng thêm, nhiều đệ tử không nhẫn tâm xem tiếp nữa.
Nhưng… anh vẫn không ngã xuống.
Tiếp tục giết!
Vẫn không ngã!
Lại giết!
Vẫn vậy không ngã!
Bất kể Lâm Chính có thêm nhiều vết thương thế nào, anh vẫn cứ như con lật đật, kiên cường đứng vững.
Ngược lại Bạch Hạo Tâm đã có vẻ không chịu được nữa.
Sau mấy lượt đánh giết, hai người tách ra.
Lần này, Bạch Hạo Tâm phát hiện hai cánh tay mình không nhấc lên nổi.
Không đúng!
Không đúng!
Bạch Hạo Tâm không ngừng lẩm bẩm, nhưng lại không phát giác được chỗ nào có vấn đề.
“Bạch Hạo Tâm! Tôi liều mạng với anh!”.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên gào lên, tiếp tục lao về phía anh ta.
“Cái gì?”.
Bạch Hạo Tâm kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lâm Chính toàn thân đầy máu giống như ác ma xông về phía anh ta.
Anh ta vội vàng giơ chân muốn đạp bay Lâm Chính.
Nhưng khi anh ta vừa giơ chân lên, một luồng sức mạnh kỳ lạ đột nhiên đánh vào bắp chân anh ta khiến anh ta không nhấc lên nổi.
“Hỏng bét!”.
Bạch Hạo Tâm rùng mình, không tin nổi nhìn Lâm Chính ở trước mặt.
Đợi đến khi phản ứng lại, anh ta đã bị Lâm Chính dùng một tay đè dưới đất, tay còn lại đấm mạnh về phía đầu anh ta.
Sức mạnh to lớn khiến anh ta dường như không phản kháng được.
Không hay!
Bạch Hạo Tâm kinh hãi, vội giơ tay lên đỡ.
Nhưng anh ta vừa giơ tay lên, hai cây châm bạc đột nhiên đâm vào vai anh ta