TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1915 THU PHIẾN BỊ DỌA SỢ.

Đệ tử Tử Huyền Thiên đều rút kiếm, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.

Thu Phiến suýt chút nữa ngất xỉu, chỉ đành trốn phía sau Lâm Chính run rẩy.

Cô ấy không ngờ Lâm Chính lại manh động như vậy!

“Anh Lâm, làm sao đây? Lần này phải làm sao đây?”, Thu Phiến khóc la.

“Không sao, tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính không hoảng loạn.

“Kẻ nào to gan dám gây sự ở Tử Huyền Thiên!”.

Lúc này, ở cửa khe núi u ám có một người đàn ông trung niên để râu dài, mặc áo màu xanh biếc bước ra.

Người đàn ông nhìn Lâm Chính dò xét, vẻ mặt âm trầm.

“Vệ Tân Kiếm đâu? Tôi muốn gặp anh ta”, Lâm Chính nói với người đàn ông trung niên.

“Cậu là ai?”, người đàn ông trung niên quát hỏi.

“Tôi là Lâm Chính, sư phụ của Vệ Tân Kiếm. Tôi nghe nói anh ta ở đây bị ức hiếp!”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Đồ đệ bị ức hiếp, người làm sư phụ đương nhiên phải đứng ra không phải sao? Mau dẫn anh ta ra đây gặp tôi! Tôi không muốn động võ!”.

“Sư phụ?”.

Người đàn ông trung niên sửng sốt, đột nhiên nhớ ra gì đó, vẻ bừng tỉnh: “Tôi biết rồi, cậu chính là Lâm Chính, người của thiên cung Trường Sinh đã đánh bại Bạch Hạo Tâm!”.

“Chính là tôi!”, Lâm Chính gật đầu.

Anh dứt lời, các đệ tử xung quanh đều biến sắc.

Người có thể đánh bại Tứ Thánh Anh không phải người mà bọn họ có thể đối phó.

Người đàn ông trung niên lại không hề hoảng loạn, nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: “Được! Cậu đã chạy đến đây thì được! Cậu muốn gặp Vệ Tân Kiếm thì tôi đưa cậu đi, đi theo tôi!”.

Nói xong, người đàn ông trung niên đi trước dẫn đường.

Các đệ tử ở xung quanh cũng buông kiếm trong tay xuống.

Lâm Chính thả tay ra, đi theo sau.

“Đại nhân, làm vậy có vẻ không ổn lắm”, một đệ tử đi theo người đàn ông trung niên, cẩn trọng nói.

“Sợ cái gì? Bọn họ chỉ có hai người, gây ra được sóng lớn gì ở Tử Huyền Thiên chúng ta hay sao? Chẳng phải Vệ Tân Kiếm sống chết không thừa nhận cậu ta có liên quan đến thiên cung Trường Sinh sao? Bây giờ sư phụ hờ của cậu ta đến đây rồi, xem cậu ta làm sao giảo biện!”, người đàn ông trung niên cười nhạt, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Hai người được người đàn ông trung niên dẫn đường, đi xuyên qua khe núi dài u ám, đợi sau khi ra khỏi khe núi, phía trước trở nên rộng rãi thông thoáng.

Một dãy kiến trúc lớn được xây dựng trên quần thể núi xuất hiện trong mắt hai người.

Dãy kiến trúc đó mang đậm phong cách cổ đại đặc sắc, mái cong đấu củng, cung vàng điện ngọc, còn nằm dưới ráng mây tím, nhìn sơ qua còn tưởng là phủ đệ của tiên nhân.

Thu Phiến không nhịn được cảm khái.

Nhưng lúc này cô ấy lại cảm thấy căng thẳng, bàng hoàng và bất an nhiều hơn.

Từ chuyện lần trước, quan hệ giữa Tử Huyền Thiên và thiên cung Trường Sinh không tốt, nếu người của Tử Huyền Thiên gây khó dễ, vậy thì hai người sẽ phải chết ở đây.

“Anh Lâm, rốt cuộc anh có kế sách gì, có thể nói trước với tôi một tiếng không… Nếu người của Tử Huyền Thiên muốn giết chúng ta, chúng ta phải làm sao?”, Thu Phiến run rẩy nói.

“Không cần lo, tôi đã nói có tôi ở đây”.

Lâm Chính vẫn cười mỉm, không nói rõ.

Thu Phiến hơi tuyệt vọng.

Người đàn ông trung niên dẫn hai người đến trước một lầu gác khổng lồ.

Lầu gác này cao đến trăm mét, cũng không biết có bao nhiêu tầng, từ xa nhìn lại trông cực kỳ đặc biệt, đi vào trong quan sát càng thấy được sự hùng vĩ.

Lúc này, ở bãi đất trống trước lầu gác tụ tập không ít đệ tử của Tử Huyền Thiên.

Bọn họ xếp thành hàng, mỗi người cầm đao kiếm trong tay, khí tức nghiêm trang, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Hai người tiến đến gần, ánh mắt của tất cả đệ tử đều hội tụ trên người Lâm Chính.

Đổi lại là người bình thường đã bị đội hình này dọa té đái từ lâu.

“Bái kiến La các chủ!”.

Người đàn ông trung niên tiến lên, chắp tay hành lễ trước lối vào lầu gác.

“Ừm”.

Bên trong vang lên một giọng nói trầm khàn.

Ngay sau đó, một người đàn ông tóc hoa râm, mặc áo tím đi ra khỏi lầu gác.

“Người này là La Man, các chủ Tử Dương Các của Tử Huyền Thiên, cậu còn không mau bái kiến các chủ?”, người đàn ông trung niên quát lên với Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính không có động tác gì, chỉ nói với La Man: “La các chủ, tôi đến đây để tìm đồ đệ tôi Vệ Tân Kiếm. Anh ta đang ở đâu?”.

“Đồ đệ cậu Vệ Tân Kiếm?”, La Man liếc nhìn Lâm Chính, cất giọng lạnh lùng: “Xưa nay Vệ Tân Kiếm là người của Tử Huyền Thiên chúng tôi! Tôi chưa từng nghe nói cậu ta còn có sư phụ nào ở bên ngoài. Ngược lại, cậu là Lâm Chính đúng không? Cậu ngang ngược ở Tử Huyền Thiên chúng tôi có phải là không để người của Tử Huyền Thiên vào mắt hay không? Mau quỳ xuống tạ tội cho tôi!”.

“Nói vậy là các ông không định giao người?”, Lâm Chính hỏi.

“Cậu vẫn chưa có tư cách nói chuyện với tôi, quỳ xuống!”.

La Man đột nhiên quát lớn, giơ một tay lên, đánh về phía Lâm Chính từ xa.

Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh không gì sánh kịp tuôn trào từ lòng bàn tay ông ta, giống như ngọn núi lớn đè xuống Lâm Chính.

Đệ tử xung quanh ngạc nhiên không thôi, tất cả bị luồng sức mạnh đó đẩy lùi về sau.

Thu Phiến bị dọa sợ.

Nhưng Lâm Chính không động đậy, mặc cho luồng sức mạnh đó đánh vào người.

Rắc!

Sức mạnh ập tới, mặt đất dưới chân Lâm Chính nứt ra và lún xuống, khiến người nhìn kinh hãi.

Nhưng bản thân anh… lại không bị ảnh hưởng chút nào.

“Cái gì?”.

Không ít người hét lên thành tiếng, người đàn ông trung niên càng mở to mắt.

“Sao? Đây chính là đạo đãi khách của Tử Huyền Thiên các người? Được! Nếu đã như vậy, tôi cũng không cần khách khí nữa! La Man các chủ, tôi đã đỡ một đòn của ông, để xem ông có đỡ được một đòn của tôi hay không!”.

Lâm Chính thản nhiên nói, đột nhiên ánh mắt lộ vẻ dữ tợn, người lao tới chỗ La Man nhanh như chớp.

“Hả?”.

Con ngươi La Man co lại, có lẽ ông ta không ngờ tốc độ của Lâm Chính lại nhanh như vậy, vội vàng vung tay lên.

Nhưng… nắm đấm của Lâm Chính đã đánh tới.

Không hay!

La Man âm thầm kinh hãi.

Quyền phong đánh mạnh lên hai cánh tay La Man, sức mạnh tàn bạo giống như nước lũ xả ra, ập thẳng tới.

Ầm!

Tiếng nổ lớn vang lên, La Man bị đẩy văng ra xa, bay thẳng vào trong lầu các, đâm vỡ vô số vật dụng trong nhà và vách tường, ngã vào trong đống bụi bặm.

Trong nháy mắt, mọi người

như hóa đá…

Đọc truyện chữ Full