TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1916 “VỆ TÂN KIẾM! QUỲ XUỐNG CHO TÔI!”.

Một quyền đó khiến mọi người chấn động.

Đặc biệt là Thu Phiến.

Cô ấy mở to mắt nhìn bóng người giãy giụa trong lầu gác, sau đó quay phắt đầu sang nhìn Lâm Chính, đầu óc ầm một tiếng trống rỗng.

Đây là Lâm Chính làm sao?

Đây là cú đấm mà một người sắp chết suốt ngày ho ra máu, sắc mặt trắng bệch kia đánh ra sao?

Thật hay giả vậy?

Mặc dù Thu Phiến biết Lâm Chính đang âm thầm tự chữa Hoạt Độc, nhưng cô ấy không ngờ Lâm Chính đã khôi phục đến mức độ đó.

Không!

Đây không phải vấn đề khôi phục hay chưa khôi phục.

Một quyền của Lâm Chính đã vượt trên cả thực lực của điện chủ mười điện ở thiên cung Trường Sinh!

“La các chủ!”.

Các đệ tử của Tử Huyền Thiên hoảng loạn chạy vào trong, dìu La Man dậy.

Người đàn ông trung niên đó vừa kinh ngạc vừa tức giận, đột nhiên rút kiếm quát: “Bắt cậu ta lại cho tôi!”.

“Vâng!”.

Các đệ tử hô lên, lại run lẩy bẩy, không dám xông lên.

Một người có thể đánh La Man nằm sấp chỉ bằng một quyền thì đâu phải người bình thường? Bọn họ xông lên còn không phải là đứng chịu đòn hay sao?

“Các người còn sững ra đó làm gì? Lên đi!”, người đàn ông trung niên thấy các đệ tử đều do dự hoảng sợ thì càng tức giận, liên tục thúc giục.

Các đệ tử đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn cắn răng chuẩn bị bổ nhào tới.

Đúng lúc đó, một tiếng quát vang lên.

“Dừng tay!”.

Tất cả mọi người lập tức dừng lại.

Người đàn ông trung niên nghiêng đầu nhìn.

Một ông lão mặt mày đỏ bừng, thắt lưng đeo một hồ lô rượu, đang chạy bước nhỏ tới.

Đầu tóc ông lão rối bời, da mặt đỏ bừng, thể trạng hơi béo, người đầy mùi rượu.

Nhìn thấy người đó, không ít đệ tử đều để lộ vẻ kính nể, vội vàng chắp tay hành lễ, kể cả người đàn ông trung niên kia.

“Bái kiến Tửu thúc bá!”.

“Tửu thúc bá, sao người lại đến đây?”, người đàn ông trung niên lập tức tiến tới hành lễ.

Ông lão da mặt đỏ bừng lại hừ một tiếng: “Ai cho các người vô lễ như vậy? Đây là đạo đãi khách của Tử Huyền Thiên sao? Nếu để người ngoài biết, chúng ta sẽ bị chê cười mất!”.

“A…”, người đàn ông trung niên không biết trả lời thế nào.

“Cậu ta ngông cuồng như vậy, cần gì phải lễ độ với cậu ta?”, La Man cả người nhếch nhác được đệ tử đỡ dậy, chỉ vào Lâm Chính mắng chửi: “Sao có thể nhân nhượng cho loại người không biết điều này? Tửu thúc bá, tôi phải giáo huấn cậu ta!”.

“La các chủ, có lẽ giữa mọi người có hiểu lầm gì đó, nhưng tôi thấy đây là chuyện nhỏ, các chủ không cần phải để trong lòng”, ông lão thờ ơ nói.

“Tửu thúc bá, ông có ý gì? Ông định bảo vệ người này sao?”, La Man nghe ra được ý tứ của ông lão, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Sao? Nếu tôi thật sự bảo vệ người này, các chủ có ý kiến gì không?”, ông lão đột nhiên ngẩng đầu, nhìn La Man.

Vẻ mặt La Man lập tức biến đổi, muốn nói lại thôi.

“Cậu ấy là khách của tôi, để tôi tiếp đãi, phía chưởng môn lát nữa tôi sẽ đi giải thích”.

Nói xong, ông lão nói với Lâm Chính: “Hai người đi theo tôi! Đừng sợ!”, sau đó thì đi ở phía trước dẫn đường.

Lâm Chính mỉm cười, liếc nhìn Thu Phiến rồi đi theo sau.

Thu Phiến cũng vội vàng chạy theo.

Trên con đường âm u tĩnh lặng.

Lâm Chính đuổi theo ông lão đi ở phía trước, vừa chắp tay vừa mỉm cười nói: “Cảm ơn ông cụ đã giải vây”.

“Không cần khách sáo, tôi cũng được người khác nhờ cậy đến đây”, ông lão thuận miệng nói, thái độ cực kỳ lạnh nhạt.

Lâm Chính không để tâm, nhưng nhìn con đường ở phía trước, anh lại nhíu mày: “Tiền bối, hình như đây là đường rời khỏi Tử Huyền Thiên? Người muốn đưa chúng tôi đi đâu? Người đi nhầm đường rồi sao?”.

“Yên tâm, tôi không đi nhầm đường! Đây đúng là đường rời khỏi Tử Huyền Thiên, đúng là tôi đang có ý định đưa hai người rời khỏi đây”, ông lão nói.

“Rời khỏi đây? Vì sao?”.

Hai người đều nghi hoặc.

“Không rời đi thì còn làm gì? Các người nghĩ mình là ai mà dám gây sự ở Tử Huyền Thiên? Không sợ chết không chỗ chôn thân hay sao? Mau đi cho tôi!”, ông lão hơi mất kiên nhẫn, thái độ khác hoàn toàn với trước kia.

Lâm Chính nghe vậy thì ngăn ông lão đó lại, nói: “Ông cụ, có phải Vệ Tân Kiếm nhờ ông đến đây không?”.

“Cậu còn biết là Vệ Tân Kiếm nhờ tôi đến? Nhóc, cậu suýt hại chết Tân Kiếm rồi! Người của Tử Huyền Thiên đều nói nó là gian tế do thiên cung Trường Sinh phái đến! Vốn dĩ nó khăng khăng không thừa nhận, cộng thêm tôi ở bên cạnh nói giúp vài câu, chuyện cũng đã hạ nhiệt. Nhưng rồi cậu đột nhiên đến đây khiến hoàn cảnh của nó càng nguy hiểm hơn. Cậu không đi, e là nó còn không giữ được mạng! Vì vậy, cậu hãy mau đi đi, nếu không, nó có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch mối oan!”, ông lão lập tức quát lên.

“Hóa ra là vậy…”.

“Đứa ngốc đó, tôi đã đề nghị nó bắt cậu lại, sau đó giao cho cấp trên, rửa sạch tội danh của mình. Nhưng nó lại nói hành vi khi sư diệt tổ như vậy nó không làm được, thế nên đã quỳ xuống cầu xin tôi đưa cậu đi! Nhóc, cậu đừng phụ tấm lòng của Vệ Tân Kiếm, mau đi đi!”, ông lão thở dài, nói.

“Cái gì?”.

Lâm Chính sửng sốt, hơi khó hiểu.

Anh không ngờ Vệ Tân Kiếm lại suy nghĩ cho một người sư phụ hờ là anh!

“Đi thôi!”.

Ông lão dẫn Lâm Chính ra ngoài cửa khe núi, xua tay, sau đó quay người rời đi.

Lâm Chính đứng sững tại chỗ, nhíu mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.

“Anh Lâm, chúng ta về thôi”, Thu Phiến vội nói.

Lâm Chính nhìn cửa khe núi, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không đáp lại.

Binh!

Binh!

Binh!

Những tiếng động nặng nề vang lên.

Một người đàn ông trên người đầy máu bầm đang luyện công ở võ trường.

Anh mắt người đàn ông sắc bén, vẻ mặt lạnh băng, hai cánh tay nổi gân xanh, vung quyền đánh vào cột gỗ ở trước mặt.

Mỗi một quyền đánh xuống giống như dùng hết toàn bộ sức mạnh của anh ta.

Nếu đến gần một chút sẽ nhận ra những “cột gỗ” đó được đúc bằng sắt thép, nhưng bên trên có nhiều dấu vết nhàn nhàn nhạt, có thể thấy sức lực của người đánh vào “cột gỗ” lớn đến thế nào.

Tiếng động kịch liệt thu hút ánh nhìn của nhiều đệ tử ở võ trường.

Bọn họ nhìn tới từ xa, châu đầu ghé tai thảo luận, chỉ trỏ.

Người đàn ông đó hoàn toàn không quan tâm, tiếp tục vung quyền đánh vào cột, giống như đang phát tiết gì đó.

“Ô, Vệ sư huynh! Đang luyện công à?”.

Lúc này, một giọng cười cượt vang lên từ bên cạnh.

Vệ Tân Kiếm hơi nghiêng đầu, liếc nhìn đám người đang đi đến, nhưng anh ta không quan tâm, tiếp tục luyện công.

Vù!

Giây sau, một bàn chân đạp về phía anh ta nhanh như chớp.

Vệ Tân Kiếm lanh tay lẹ mắt, lập tức giơ chân lên đỡ.

Đúng lúc đó lại có vài cẳng chân đá tới.

Vệ Tân Kiếm vốn muốn né, nhưng vừa di chuyển, vết thương nơi eo lại rách ra khiến anh ta không khỏi hít sâu một hơi, cũng không thể tránh khỏi mấy cẳng chân đá tới đó.

Ầm ầm ầm…

Vệ Tân Kiếm bị đá vào người mấy cái, ngã ra đất, lăn mấy vòng trên bãi cát mới dừng lại.

Đợi anh ta bò dậy thì đã có gần ba mươi mấy đệ tử vây xung quanh.

“Vệ Tân Kiếm! Quỳ xuống cho tôi!”.

Một đệ tử để tóc dài, xương gò má nhô cao dẫn đầu đám người bước ra, cười híp mắt nói.

“Quỳ?”, Vệ Tân Kiếm cau mày: “Các người cũng xứng?”.

“Chúng tôi không xứng? Chẳng lẽ tên sư phụ hờ của anh thì xứng?”, đệ tử đó cười nhạt nói.

Vệ Tân Kiếm nghe vậy, vẻ mặt lập \

tức thay đổi.

Đọc truyện chữ Full