TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1918 DỪNG TAY!

Tứ Thánh Anh có địa vị vô cùng đặc biệt ở Tử Huyền Thiên.

Mặc dù bọn họ là đệ tử, nhưng địa vị lại cao hơn nhiều người, đệ tử bình thường không thể so sánh. Đặc biệt là Thanh Long đứng đầu Tứ Thánh Anh, nghe nói địa vị của người đó không có gì khác biệt so với các nguyên lão trong Tử Huyền Thiên.

Chu Tước muốn hỏi tội Vệ Tân Kiếm, Tửu thúc bá không can thiệp được.

“Tân Kiếm, thúc bá vô dụng. Tuy tôi là sư đệ của chưởng môn hiện tại, nhưng võ công tôi đã mất hết, chỉ là một kẻ vô dụng, ở Tử Huyền Thiên này thậm chí còn không bằng một vãn bối, haizz”.

Trên đường đi, Tửu thúc bá vô cùng bất đắc dĩ, thở dài nói với Vệ Tân Kiếm.

“Tửu thúc bá không cần phải như vậy, người đã giúp cháu rất nhiều. Nếu không có người giúp cháu, Tân Kiếm đã bị kẻ xấu hãm hại từ lâu. Lần này Chu Tước đại sư tỷ Chu Bích Như ra mặt, trong Tử Huyền Thiên không ai có thể giúp cháu, cháu cũng đã cam chịu số phận”, Vệ Tân Kiếm lắc đầu.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ khuyên con bé Bích Như đó, bảo nó không được làm khó cậu”, Tửu thúc bá vội nói.

“Không cần đâu thúc bá! Chắc thúc bá hiểu rõ hơn cháu vì sao Chu sư tỷ đột nhiên tìm cháu hỏi tội. Vài ba câu hoàn toàn không thể khuyên nổi sư tỷ”, Vệ Tân Kiếm nói.

Tửu thúc bá há miệng, ngay sau đó lại cắn răng, tức giận quát: “Nói cho cùng cũng là do tên sự phụ hờ của cậu hại! Cậu vốn là một hạt giống tốt, nếu có thời gian chắc chắn có thể trở thành nhân vật không thua kém gì Tứ Thánh Anh. Nhưng từ khi cậu bái sư phụ, cậu bị người trong tông môn chỉ trích, xa lánh. Lần này Chu Tước tìm cậu chắc chắn là vì Bạch Hạo Tâm… Haizz, tạo nghiệt, tạo nghiệt mà!”.

“Thúc bá, bây giờ có nói gì cũng vô dụng. Cháu đã nhận, đã bái, hậu quả thế nào cháu sẽ tự chịu! Thúc bá không cần lo lắng, cháu sẽ không sao đâu”, Vệ Tân Kiếm an ủi.

Tửu thúc bá liên tục lắc đầu, trong lòng buồn bực, tháo hồ lô rượu ở bên thắt lưng xuống, mở ra uống vài ngụm.

Mỗi người trong Tứ Thánh Anh đều được cung cấp chỗ ở riêng biệt để ở và tu luyện.

Chu Tước Chu Bích Như được phân cho một vùng nước hồ, tên là hồ Chu Tước.

Lúc này, ở trước hồ Chu Tước nhiều đệ tử tụ tập.

Đại sư tỷ Chu Bích Như mặc áo Chu Tước đỏ lửa, tóc đen như mực, vóc dáng thướt tha. Cô ta đứng đối diện hồ, người đi đến có thể thấy bóng lưng xinh đẹp của cô ta.

Đứng hai bên là những đồng môn đi theo cô ta học tập.

Đồng thời đệ tử đội chấp pháp và quản sự cũng đến đây.

“Đại sư tỷ, Vệ Tân Kiếm đã được đưa đến!”, Nguyên Lam Y áp giải Vệ Tân Kiếm đến, tiến tới mấy bước, chắp tay mỉm cười nói.

“Ừ!”.

Chu Bích Như không quay đầu lại, vẫn quay lưng với mọi người, thản nhiên lên tiếng: “Vệ Tân Kiếm, cậu đã biết tội chưa?”.

“Sư tỷ, tôi có tội gì?”, Vệ Tân Kiếm cắn răng.

“Cậu cấu kết người ngoài bức hại đồng môn mà còn vô tội? Hôm nay gọi cậu đến đây là hi vọng cậu có thể khai thật. Nếu cậu khai thật, tôi có thể tha cho cậu một con đường sống, chỉ phế võ công của cậu, cậu rõ chưa?”.

“Sư tỷ muốn tôi nhận tội chắc hẳn là định lợi dụng tôi giải trừ tâm ma của Bạch sư huynh. Tôi nghe nói từ sau trận chiến đó, Bạch Hạo Tâm sư huynh đã sinh tâm ma. Nếu để mặc như vậy Bạch sư huynh sẽ bị hủy, thế nên sư tỷ bắt tôi nhận tội để cứu Bạch sư huynh đúng không?”, Vệ Tân Kiếm ngẩng gương mặt toàn máu lên, nói.

Chu Bích Như im lặng một lúc, sau đó nói: “Mặc kệ cậu nói thế nào, cậu không còn là đệ tử của Tử Huyền Thiên chúng tôi nữa. Cậu đã bái sư người khác, làm vậy là phản bội sư môn! Tân Kiếm, tôi không nhắm vào cậu. Tôi chỉ hi vọng cậu có thể chọn một con đường đúng đắn. Nếu cậu còn chấp mê bất ngộ không chịu nói thật, vậy thì… tôi chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế”.

Nhưng Vệ Tân Kiếm lại lắc đầu: “Sư tỷ, tôi không còn gì để nói nữa…”.

“Tôi cũng nghe nói tính cách của cậu, nếu đã như vậy thì không cần nhiều lời nữa!”.

Chu Bích Như giơ tay, nói: “Dùng hình đi!”.

“Vâng! Đại sư tỷ!”.

Đệ tử ở hai bên lập tức lấy dụng cụ tra tấn tới.

“Dừng tay!”.

Tửu thúc bá lập tức đứng ra, quát lớn.

“Tửu thúc bá, tôi biết gần đây thúc bá luôn giải vây cho Vệ Tân Kiếm, tôi cũng dự liệu được thúc bá nhất định sẽ đến đây, nhưng hôm nay ai đến cũng vô dụng! Tôi đã cho cậu ta cơ hội, là cậu ta không biết trân trọng!”, Chu Bích Như nói.

“Nhưng… cô nhóc…”.

“Dùng hình!”, Chu Bích Như lại quát lên.

Lần này, giọng nói của cô ta đã chứa lửa giận.

Đệ tử lập tức tiến lên phía trước.

“Tôi xem ai dám?”.

Tửu thúc bá sốt ruột, chạy thẳng lên, đứng chắn trước mặt Vệ Tân Kiếm, lớn tiếng quát: “Ai muốn động vào cậu nhóc này thì phải vượt qua tôi trước!”.

“Tửu thúc bá, ông đừng ỷ mình lớn tuổi thì người khác sẽ sợ ông! Chu Bích Như tôi không sợ!”.

Chu Bích Như đột nhiên quay người, hét lớn.

“Cô nhóc! Cô… Cô càng ngày càng vô pháp vô thiên!”, Tửu thúc bá tức giận mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy.

“Lôi xuống dưới!”, Chu Bích Như hét lớn.

Đệ tử có chút do dự.

“Nếu chưởng môn trách tội, Chu Bích Như tôi sẽ chịu trách nhiệm!”, Chu Bích Như lại quát.

Lần này các đệ tử không còn gì kiêng dè, lập tức tiến tới kéo Tửu thúc bá đi.

Tửu thúc bá đã bị phế võ công, sức lực yếu ớt, đâu thể nào là đối thủ của các đệ tử đó, ngay lập tức bị kéo đi.

“Buông tôi ra! Dừng tay! Dừng tay!”.

Tửu thúc bá hét lên.

Nhưng… không có ích lợi gì.

Rắc!

Một âm thanh to rõ vang lên.

Sau đó là tiếng la hét thảm thiết của Vệ Tân Kiếm.

“Á!”.

Tửu thúc bá mở to mắt, nhìn thấy đầu

gối của Vệ Tân Kiếm bị đánh nát, hai chân gãy xương…

Đọc truyện chữ Full