TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1919 AI CŨNG KIÊNG DÈ HẾT MỨC.

Rầm!

Vệ Tân Kiếm ngã xuống đất như chết.

Hai chân đều gãy, toàn thân là máu, cơ thể khẽ co giật, mắt mở lớn, trông có vẻ vô cùng thê thảm, nhưng anh ta chưa chết, vẫn còn có ý thức.

Các đệ tử xung quanh cứ vậy nhìn trơ trơ, không ai lên tiếng, cũng không ai thương tiếc anh ta.

Dù sao người này đối với bọn họ mà nói là một kẻ phản bội sư môn!

Hơn nữa, đại sư tỷ Chu Tước muốn xử lý anh ta, ai dám nhiều lời?

“Cậu còn không chịu khai?”.

Chu Tước ngồi trên ghế bên cạnh, bắt chéo chân, bình tĩnh hỏi.

“Tôi… không có lời nào để nói…”, Vệ Tân Kiếm gắng sức, gian nan thốt ra mấy chữ, miệng toàn là máu.

Chu Tước thở dài, nghiêng đầu nói:” Đi, mời Bạch sư huynh của các người đến đây”.

“Vâng, sư tỷ!”.

Có đệ tử lập tức chạy đi.

Một lúc sau, Bạch Hạo Tâm sắc mặt trắng bệch, tinh thần sa sút được dìu tới.

Bạch Hạo Tâm hai mắt vô hồn, áo quần trên người có lẽ đã lâu không giặt, có rất nhiều vết bẩn.

“Hạo Tâm, cậu qua đây!”.

Chu Bích Như gọi.

Lúc này Bạch Hạo Tâm mới hoàn hồn lại, chậm rãi bước tới hành lễ: “Bái kiến Chu sư tỷ!”.

“Hạo Tâm, cậu nhìn người nằm trên đất đi”, Chu Bích Như nói.

Bạch Hạo Tâm dời đường nhìn, quan sát người nằm trên mặt đất. Nhìn một hồi, anh ta có vẻ sững sờ.

“Đây là… Vệ Tân Kiếm?”, Bạch Hạo Tâm ngạc nhiên.

“Không sai!”, Chu Bích Như gật đầu.

“Chu sư tỷ, vì sao… Vệ sư đệ lại ra nông nỗi này?”.

Chu Bích Như khẽ lắc đầu: “Vệ Tân Kiếm phản bội sư môn, bái người khác làm thầy, làm gian tế cho người ngoài. Tôi đưa cậu ta đến đây là muốn làm rõ mọi chuyện, hỏi cho rõ ràng cậu ta có cấu kết với người ngoài hay không, nhưng cậu ta lại quá cố chấp, tôi chỉ đành dùng hình với cậu ta”.

“Hóa ra là vậy…”.

“Hạo Tâm, tôi biết sau khi cậu thất bại ở thiên cung Trường Sinh đã sinh ra tâm ma, mãi không phấn chấn tinh thần, suốt ngày chán nản sa sút. Hôm nay tôi muốn giúp cậu lấy lại tinh thần”, Chu Bích Như đứng dậy khỏi ghế.

“Cảm ơn lòng tốt của sư tỷ, chỉ là… chuyện của Hạo Tâm, Hạo Tâm sẽ tự giải quyết…”, Bạch Hạo Tâm cúi đầu đáp.

“Cậu giải quyết thế nào?”.

“Hạo Tâm tài không bằng người, không có lời nào để nói, chỉ có thể cố hết sức tu luyện…”.

“Cậu nghĩ mình có thể vượt qua anh ta? Không, cậu còn không tin bản thân cậu! Cậu đã sinh ra tâm ma, tu luyện sẽ chỉ gặp muôn vàn trở ngại. Huống hồ, cậu biết thiên phú của mình chưa chắc đã bằng anh ta, cậu có thể nỗ lực tu luyện nâng cao thực lực, lẽ nào anh ta lại giậm chân tại chỗ? Cho nên, có lẽ cậu biết cả đời mình cũng không thể chiến thắng anh ta, vì vậy cậu mới sinh ra tâm ma, đúng không?”, Chu Bích Như nói trúng tim đen, nhằm thẳng vào tâm tư của anh ta.

Bạch Hạo Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Chu Bích Như: “Sư tỷ, tôi…”.

“Tôi hỏi cậu, cậu có muốn phá tâm ma hay không? Có muốn đạt được ước nguyện trong lòng mình không?”, Chu Bích Như nghiêm túc hỏi.

“Đương nhiên là muốn!”.

“Vậy được! Tôi sẽ lợi dụng cậu ta dẫn sư phụ cậu ta đến, tôi sẽ sắp xếp cho cậu quyết đấu với người đó. Lần này tôi sẽ giúp cậu chiến thắng người đó!”, Chu Bích Như nghiêm túc nói.

“Thật sao?”, Bạch Hạo Tâm đột nhiên ngẩng đầu dậy, hai mắt lóe lên ánh sáng: “Nếu có sư tỷ trợ giúp, sao tôi lại thua anh ta? Tôi chắc chắn thắng!”.

“Yên tâm, Hạo Tâm, chúng ta là sư tỷ đệ bao nhiêu năm qua, sao tôi có thể trơ mắt nhìn cuộc đời cậu bị hủy? Chỉ là lần này cần có Vệ Tân Kiếm phối hợp”.

Chu Bích Như nhìn sang Vệ Tân Kiếm, thản nhiên nói: “Tân Kiếm, cậu đừng chấp mê bất ngộ nữa, hãy nói hết những gì cậu biết ra đây, kể hết những nhược điểm sơ hở của sư phụ cậu cho chúng tôi biết, vậy thì tôi có thể tha cho cậu không phải chết. Nếu không, e là cậu vẫn phải chịu đựng nỗi khổ xác thịt dài dài”.

Vệ Tân Kiếm không lên tiếng.

Anh ta biết mình đã bị hi sinh.

Người kia là Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm của Tứ Thánh Anh. Bàn về thực lực hay thiên phú, Bạch Hạo Tâm đều hơn mình. Huống hồ, Chu Bích Như có tình cảm sâu đậm với anh ta.

Còn mình chỉ là một đệ tử có chút thiên phú, lại mang nỗi sỉ nhục nhận giặc làm thầy, làm tông môn mất mặt, bị ruồng bỏ bị hi sinh cũng là lẽ đương nhiên.

“Thôi được”.

Vệ Tân Kiếm nhắm mắt lại, coi như không nghe thấy lời Chu Bích Như nói.

“Cố chấp!”.

Chu Bích Như lắc đầu: “Tiếp tục dùng hình!”.

“Vâng! Sư tỷ!”.

Đệ tử ở bên cạnh lập tức tiến lên.

“Chu Bích Như, dừng tay!”, Tửu thúc bá vẫn đang hét lên ở phía xa.

Nhưng… không có tác dụng gì.

Bạch Hạo Tâm chán nản ngồi trên ghế theo dõi Vệ Tân Kiếm, sâu trong con ngươi lóe lên tia sáng nóng rực.

Anh ta cảm thấy tất cả hi vọng của mình đều đặt trên người này.

Nếu Vệ Tân Kiếm phối hợp, giúp mình đánh bại Lâm Chính thì chắc chắn sẽ rất dễ dàng!

“Nói! Nói đi!”.

“Nói ra tất cả những gì cậu biết!”.

Bạch Hạo Tâm lẩm bẩm, người như điên cuồng.

Nhưng bất kể là đâm xương hay rút móng đều không thể khiến Vệ Tân Kiếm khuất phục.

Chu Bích Như hơi mất kiên nhẫn, lắc đầu: “Vệ Tân Kiếm, nếu cậu còn ngoan cố như vậy thì tôi chỉ đành dùng chiêu đó thôi!”.

“Cái gì?”.

Vệ Tân Kiếm đau đớn gần như sắp ngất đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Bích Như.

Người bên cạnh Chu Bích Như bưng một hộp sắt tới.

Trong hộp sắc là một chất lỏng màu vàng nến.

Nhìn chất lỏng đó, Vệ Tân Kiếm không khỏi run rẩy cả người.

“Là… Là quái dược? Sư tỷ, đừng! Đừng! Đừng mà!”, Vệ Tân Kiếm run rẩy điên cuồng, gào lên xé ruột.

Các đệ tử Tử Huyền Thiên ở xung quanh đều có sắc mặt trắng nhợt, nhìn chất lỏng trong hộp sắt đó, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh hoảng và bàng hoàng.

Ai cũng kiêng dè hết mức.

“Sư đệ, tôi đã cho cậu cơ hội, nhưng cậu lại không nghe, chuyện này không trách tôi được. Chắc cậu biết quái dược, sau khi uống nó, không những phải chịu cơn đau kịch liệt nhất thế gian, mà cả người còn biến thành quái vật người không ra ngoài quỷ không ra quỷ! Nếu cậu không muốn biến thành như thế thì hãy khai ra tất cả mọi thứ liên quan đến sư phụ cậu đi”, Chu Bích Như thản nhiên nói.

Vệ Tân Kiếm đỏ mắt, cắn răng, đau khổ gào lên: “Mặc dù bái người đó làm thầy là bị bức bách không còn cách nào khác, nhưng đã bái sư thì tức là sư phụ. Nếu tôi phản bội sư phụ thì sẽ là kẻ khi sư diệt tổ, sao tôi có thể làm người như vậy?”.

“Vậy còn Tử Huyền Thiên thì sao? Cậu là người của Tử Huyền Thiên nhưng lại bái người khác làm thầy, không phải khi sư diệt tổ?”, Chu Bích Như hỏi.

“Vệ Tân Kiếm này chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Tử Huyền Thiên! Nam tử hán đại trượng phu hành sự minh bạch, tôi chỉ thực hiện lời hứa của tôi mà thôi! Tôi không thẹn với lòng! Sư tỷ, chuyện đã đến mức này, Vệ Tân Kiếm tôi không có gì để nói, chỉ có cái chết!”.

Vệ Tân Kiếm gào lên, đột nhiên đập đầu vào mặt đất, định tự sát.

Nhưng chung quy anh ta vẫn chậm một bước.

Vù!

Một luồng sức mạnh quỷ dị đột nhiên ập đến, đỡ lấy đầu anh ta. Trán Vệ Tân Kiếm sắp sửa đập vào nền đất lại bị chặn đứng.

Nhìn lại thì là Chu Bích Như đã ra tay!

“Vệ sư đệ, cậu không hiểu quy tắc rồi!”, Chu Bích Như nói: “Chết, bây giờ không phải do cậu quyết định! Cậu không chịu nói, tôi nghĩ là cậu vẫn chưa nếm đủ nỗi đau đớn. Người đâu, cho cậu ta uống quái dược!”.

“Tuân lệnh, sư tỷ!”.

“Không!”.

Tửu thúc bá hét lên.

Vệ Tân Kiếm mở to mắt, toàn thân run rẩy, nhưng lần này anh ta không la hét nữa, chỉ nhắm mắt nghe theo số trời…

Một đệ tử bước nhanh đến, bóp mũi Vệ Tân Kiếm.

Vệ Tân Kiếm không thở được buộc phải há miệng, lập tức có người bóp cằm anh ta.

Đệ tử bưng hộp sắt đó chạy tới, định rót quái dược cho anh ta.

Không ít đệ tử quay đầu đi, không đành lòng nhìn.

Tửu thúc bá đau khổ rơi nước mắt.

Chu Bích Như một vẻ lạnh lùng.

Bạch Hạo Tâm thì kích động đứng dậy.

Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên từ phía ngoài đám đông.

“Tất cả dừng tay lại cho tôi!”.

Ồ?

Chu Bích Như nhíu mày: “Ai đấy?”.

Cô ta vừa lên tiếng hỏi, lập tức có tiếng nói truyền tới: “Sư phụ của

Vệ Tân Kiếm! Lâm Chính!”.

Đọc truyện chữ Full