TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1922 "ĐỦ LOẠI PHIỀN PHỨC?

Cú va chạm này khiến hồ Chu Tước cũng chấn động.

Các đệ tử đang có mặt bị mặt đất rung chuyển làm cho ngã dúi dụi.

Khi tất cả mọi người đứng vững và hoàn hồn, cảnh tượng trước mắt... lại khiến bọn họ da đầu tê dại.

Chu Bích Như vẫn bị Lâm Chính túm chặt.

Nhưng cô ta không còn dáng vẻ đoan trang cao quý như lúc trước nữa, mà tóc tai rối bời, mặt dính đầy máu, nhìn có vẻ rất chật vật.

"Khốn... khốn kiếp!".

Chu Bích Như nảy đom đóm mắt, cực kỳ phẫn nộ, liều mạng giãy giụa như bị điên.

Nhưng dù cô ta có giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi bàn tay Lâm Chính.

"A!".

Cuối cùng, Chu Bích Như gầm lên một tiếng, toàn thân tỏa ra rất nhiều khí tức giống như ngọn lửa, bao trùm lấy Lâm Chính.

Nhưng tiếc là Lâm Chính vẫn miễn dịch với cái này.

"Tình hình không ổn rồi!".

"Mau đến giúp Chu sư tỷ!".

Cuối cùng, các đệ tử ở xung quanh cũng không nhịn được nữa, nghe tiếng gầm của Nguyên Lam Y liền ùa tới, định bao vây tấn công Lâm Chính.

"Sao nào? Tất cả cùng ra tay à? Dù tất cả các anh cùng lên tôi cũng không sợ!".

Lâm Chính bình thản nói, rồi vung mạnh tay lên hất về phía đám người.

Vèo!

Cơ thể Chu Bích Như rơi về phía bọn họ như đạn pháo, quật ngã một đám đệ tử.

Không ít đệ tử vỡ đầu chảy máu, thậm chí có người còn ngất xỉu tại chỗ.

Hiện trường nhốn nháo.

"Cái gì?".

Nguyên Lam Y kinh hãi.

Bạch Hạo Tâm thì sững lại.

Đó là Chu Bích Như đấy!

Là Chu Tước Chu Bích Như - một trong Tứ Thánh Anh!

Vậy mà... cũng bị thua thê thảm như vậy...

Sắc mặt anh ta trắng bệch, ngây ra nhìn Lâm Chính, không biết tại sao mà cả người cũng trở nên run bần bật.

Trong đầu anh ta nhớ lại cảnh tượng lúc trước ở thiên cung Trường Sinh, ánh mắt vừa rồi còn sáng rực lại tràn ngập nỗi khiếp sợ...

"Sao lại như vậy được? Thực lực của tên Lâm Chính này... hình như lại mạnh hơn trước đó! Tại sao chứ? Tại sao?".

Bạch Hạo Tâm run rẩy kêu lên, có chút không biết phải làm sao.

Còn Vệ Tân Kiếm đã hóa đá hoàn toàn.

"Lâm Chính... mạnh như vậy sao?", anh ta thì thào, đầu óc có chút trống rỗng.

Vệ Tân Kiếm biết rất rõ thực lực của Chu Tước Chu Bích Như.

Trong mắt anh ta, dù Lâm Chính có mạnh hơn mình, thì vẫn chưa đủ để đánh tay đôi với Chu Bích Như.

Nhưng bây giờ... Lâm Chính không những đánh bại Chu Bích Như, mà còn khiến cô ta thua một cách thảm hại.

Tại sao lại vậy?

Lẽ nào thực lực của Lâm Chính này... còn hơn cả Tứ Thánh Anh?

Vệ Tân Kiếm cảm thấy không thể tin được.

Nhưng nghĩ lại thì người như vậy quả thực có tư cách làm thầy của anh ta, nhưng muốn đấu với những cường giả thực sự của Tử Huyền Thiên thì hiển nhiên vẫn chưa đủ tư cách...

Xung quanh tan hoang đổ nát.

Có đệ tử muốn phản kháng, nhưng không đỡ nổi một chiêu của Lâm Chính, tất cả đều bị đánh cho nằm bẹp một chỗ.

"Chết tiệt! Chết tiệt! Tôi thề phải giết anh!".

Chu Bích Như gào thét, lồm cồm bò dậy, lúc này cô ta mặt dính đầy máu, tóc tai rối bời, không còn phong thái của đại sư tỷ như trước đó, mà đáng sợ như lệ quỷ.

Cô ta cầm thanh nhuyễn kiếm kia lên rồi lại xông tới, tuy cánh tay bị thương, nhưng cô ta vẫn bất chấp mà múa kiếm, kiếm quang đáng sợ bắn ra, dường như có thể xé toạc mọi thứ.

"Chết đi!".

Chu Bích Như gầm lên, nhắm trúng cổ Lâm Chính, vung nhuyễn kiếm chém tới một cách hung ác.

Nhuyễn kiếm lại vang lên tiếng phượng kêu.

Thân kiếm đỏ rực, nhiệt độ bỏng rẫy, giống như Kiêu Dương Thần Kiếm đang chém xuống.

Chu Bích Như đã dốc toàn bộ sức mạnh vào nhát kiếm này.

Cô ta muốn chém Lâm Chính làm đôi.

Vù!

Nhuyễn kiếm hạ xuống!

Nhanh như chớp!

Lưỡi kiếm bổ xuống, nhưng Lâm Chính không chút phòng bị.

Trong mắt Chu Bích Như thì chắc chắn là Lâm Chính không kịp phòng bị.

Bởi vì tốc độ của nhát kiếm này cũng vượt quá cực hạn của cô ta.

Chắc chắn là Lâm Chính không kịp phản ứng!

"Chết đi! Chết đi!".

Chu Bích Như thầm gào thét trong lòng.

Cuối cùng.

Nhuyễn kiếm nặng nề bổ vào vai Lâm Chính.

Thế nhưng... dường như mọi chuyện không theo đúng ý của cô ta...

Nhuyễn kiếm không chém Lâm Chính thành hai nửa, mà chỉ dí vào cổ anh, không thể đâm vào dù chỉ nửa phân...

Lần này thì Chu Bích Như đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Đôi mắt cô ta đờ đẫn nhìn thanh nhuyễn kiếm trên cổ Lâm Chính, trái tim trở nên run rẩy...

Kiếm của cô ta không thể chém rách da thịt của người này sao?

Tại sao?

Tại sao?

Lẽ nào thực lực giữa cô ta và người này lớn đến mức đó sao?

"Không! Không thể nào! Không thể nào!".

Cơ thể của Chu Bích Như khẽ run rẩy, bàn tay cầm nhuyễn kiếm cũng run lên bần bật.

"Còn thủ đoạn gì nữa không?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

Chu Bích Như ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt chứa đầy nỗi sợ hãi, không thốt nên lời.

Có lẽ cả đời này cô ta chưa bao giờ gặp đối thủ nào như vậy.

Nỗi tuyệt vọng dâng lên trong lòng.

Cô ta không còn muốn đánh nữa.

"Xem ra cô không còn gì để nói nữa, nếu đã vậy... thì tôi giết cô cũng là chuyện đương nhiên nhỉ?".

"Không!".

Chu Bích Như cuống quýt kêu lên.

Nhưng ngay sau đó.

Rắc!

Lâm Chính chộp lấy hai tay cô ta, sau đó vặn mạnh, xương cổ tay lập tức gãy lìa.

"A!".

Chu Bích Như hét lên thảm thiết.

Lâm Chính văng mạnh một cái.

Vèo!

Cô ta bay đi, rồi nặng nề ngã xuống đất.

"Sư tỷ!".

Tất cả các đệ tử đều xúm lại.

Lâm Chính lại vung tay lên.

Vèo vèo vèo...

Rất nhiều châm bạc bay về phía bọn họ như mưa.

Tất cả mọi người lập tức ngã nhào xuống đất, lăn lộn giãy giụa, không ngừng la hét thảm thiết.

"A! A!".

"Khó chịu quá! Cứu tôi với! Cứu tôi với!".

"Tôi chết mất!".

"A!".

Những tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Ai nấy đều gãi khắp người như điên, máu chảy đầm đìa, nhìn rất đáng sợ.

Nguyên Lam Y sợ đến mức tè luôn ra quần.

Bạch Hạo Tâm thì ngã ngồi xuống ghế, dường như hồn vía đã bay mất.

"Lẽ nào đây chính là châm thuật thần kỳ của thiên cung Trường Sinh sao?", Vệ Tân Kiếm lẩm bẩm.

Chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp này, tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ không chân thực.

Đúng lúc này, Lâm Chính cầm thanh nhuyễn kiếm của Chu Bích Như lên, hét với Vệ Tân Kiếm: "Tân Kiếm, những người này tùy anh xử trí! Anh muốn ai chết thì tôi sẽ giết người đó thay anh!".

Vô cùng bá đạo!

Vệ Tân Kiếm há miệng, đầu óc có chút không kịp phản ứng.

Còn tất cả các đệ tử kia đều nhìn về phía Vệ Tân Kiếm.

Ánh mắt ai nấy đều chứa đầy sự van nài và sợ hãi.

Những người trước đó từng chửi rủa Vệ Tân Kiếm đều nhịn đau quỳ gối, gào lên: "Sư huynh! Vệ sư huynh! Trước đó là sư đệ ăn nói không biết suy nghĩ! Xin anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha cho em với!".

"Vệ sư huynh, tha cho em đi!".

"Đừng giết em mà Vệ sư huynh! Đừng giết em!".

"Em xin dập đầu với anh! Anh hãy tha thứ cho em đi!".

"Vệ sư huynh! Tha cho em đi! Tha cho em đi!".

Bọn họ điên cuồng dập đầu, toạc đầu chảy máu vẫn không dám dừng lại.

Vệ Tân Kiếm ngây ra nhìn cảnh tượng này, bất động như bị sét đánh.

Cả đời này anh ta cũng không ngờ có một ngày phải đối mặt với chuyện này...

"Tân Kiếm, anh hãy nghĩ cho kĩ, anh muốn ai chết?".

Lâm Chính đi tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh ta.

"Lâm... Thầy...", Vệ Tân Kiếm há miệng, nhưng không biết nên nói gì.

"Anh yên tâm, nếu anh muốn giết hết bọn họ cũng không sao, dù sao những người này cũng muốn dồn anh vào chỗ chết mà", Lâm Chính bình thản nói.

"Nhưng tôi... không muốn giết bọn họ. Giết bọn họ thì sao chứ? Tuy có thể xả giận, nhưng cũng mang đến đủ loại phiền phức cho thầy, thế nên... thôi bỏ qua đi...", Vệ Tân Kiếm chần chừ một lát rồi đáp.

"Đủ loại phiền phức? Ý anh là sao?".

"Đương nhiên là Tử Huyền Thiên rồi! Thầy, những người này đều là đội chấp pháp và đệ tử tinh nhuệ của Tử Huyền Thiên, nếu bọn họ xảy ra chuyện thì chắc chắn cả Tử Huyền Thiên sẽ chấn động và truy cứu chuyện này! Thế nên thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện!", Vệ Tân Kiếm khàn giọng đáp.

"Hóa ra anh có suy nghĩ như vậy", Lâm Chính khẽ gật đầu.

Nhưng đúng lúc này.

Cộp cộp cộp...

Rất nhiều tiếng bước chân vang lên.

Mọi người ngước lên nhìn, chỉ thấy ở đằng xa xuất hiện rất nhiều đệ tử của Tử Huyền Thiên, trong đó còn có mấy bóng dáng lăng không bay đến, chính là các cường giả của Tử Huyền Thiên.

"Kẻ tép riu nào dám làm càn ở Tử Huyền Thiên?".

"Đừng hòng khiến đệ tử của ta bị thương!".

Tiếng gầm giận dữ như sấm vang lên.

Sắc mặt của Vệ Tân Kiếm tái nhợt.

"Thầy ơi, bọn

họ đến rồi!".

Đọc truyện chữ Full