“Cuối cùng cũng đến rồi sao?”.
Lâm Chính không chút lo lắng, mà ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn những người đang đến.
Ánh mắt anh lóe lên một tia kỳ dị…
“Chấn đại nhân? La các chủ?”.
“Bọn họ đến rồi!”.
“Tốt quá! Chúng ta được cứu rồi!”.
“Tốt quá! Chấn đại nhân! La các chủ! Chúng tôi ở đây!”.
“Cứu chúng tôi với!”.
Các đệ tử kích động kêu lên, bất chấp nỗi đau trên người để chạy về đằng kia.
“Chấn đại nhân! La các chủ!”.
Nguyên Lam Y lao tới như điên, quỳ mọp xuống trước mặt những người kia, vừa khóc vừa kể lể: “Các ông đến đúng lúc lắm! Nếu các ông đến muộn chút nữa thôi là đám Chu sư tỷ… sẽ bị tên này làm hại mất!”.
“Lam Y? Cậu không sao chứ?”.
“Cậu yên tâm, có chúng tôi ở đây thì không ai dám làm càn đâu!”.
Hai người kia quát.
“To gan! Dám đến Tử Huyền Thiên làm càn! Dù là ai thì hôm nay tôi cũng phải khiến cậu thịt nát xương tan!”.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên ở phía sau đám người.
Các đệ tử giãn ra, một người đàn ông trung niên vóc dáng cao to, để râu quai nón, sải bước tiến vào hồ Chu Tước.
“Trời ơi, Vi tổng chấp sự cũng đến!”.
“Lần này để xem người này còn dám ngông cuồng nữa không! Ha ha ha!”.
Bọn họ vô cùng mừng rỡ, dường như nhìn thấy đấng cứu thế đến.
“Vi tổng chấp sự? Ông ta cũng đến sao?”.
Sắc mặt Vệ Tân Kiếm vô cùng khó coi, vội ngoảnh sang kêu lên: “Thầy mau nghĩ cách đi đi! Nếu không sẽ không kịp mất!”.
“Bây giờ muốn đi thì đã muộn rồi, huống hồ, sao tôi phải đi chứ?”.
Lâm Chính bình thản đáp: “Tôi vẫn đang chờ bọn họ mà!”.
“Chờ?”.
Vệ Tân Kiếm ù ù cạc cạc.
Chẳng lẽ Lâm Chính… bị điên rồi sao?
Vi tổng chấp sự, La các chủ và Chấn Hám Sơn dẫn rất nhiều đệ tử tiến tới.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đã bị bao vây.
Nhìn thấy Chu Bích Như bị thương khắp người, và một đám đệ tử người không ra người, ngợm không ra ngợm, tất cả bọn họ đều sầm mặt xuống.
“Lại là cậu?”.
La các chủ lạnh lùng hừ mũi.
“Cậu là Lâm Chính của thiên cung Trường Sinh?”, Chấn Hám Sơn bước một bước tới, đanh giọng nói: “Cậu Lâm, cậu làm gì vậy? Tại sao lại đến Tử Huyền Thiên của chúng tôi gây sự?”.
“Gây sự? Chấn đại nhân, hình như ông nói nhầm rồi thì phải! Tôi đến đây không phải để gây sự, mà là bắt người của Tử Huyền Thiên các ông trả lại công bằng!”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Công bằng? Cậu Lâm, cậu nói vậy là có ý gì?”, Chấn Hám Sơn trầm giọng hỏi.
“Việc này thì phải hỏi các ông rồi!”.
Lâm Chính không nhanh không chậm nói: “Một ngày trước, tôi nhận được tin nói đồ đệ của tôi ở Tử Huyền Thiên bị bắt nạt, bị lăng nhục, nên đến đây xem thế nào. Không ngờ anh ta không chỉ đơn giản là bị lăng nhục, mà còn bị người ta bức hại! Bị các đệ tử của Tử Huyền Thiên các ông bức hại! Nếu không phải tôi đến kịp thời thì anh ta đã chết rồi! Thế nên tôi phải lấy lại công bằng cho đồ đệ của tôi!”.
Mọi người nghe thấy thế, sắc mặt đều tỏ vẻ cổ quái.
“Đồ đệ cậu là ai?”, Vi tổng chấp sự hừ mũi nói.
“Vệ Tân Kiếm!”, Lâm Chính chỉ vào Vệ Tân Kiếm đang ngồi dựa lưng vào tảng đá.
“Cậu ta?”, Vi tổng chấp sự sửng sốt, quay sang nhìn Chấn Hám Sơn.
Chấn Hám Sơn gật đầu, do dự một lát rồi đáp: “Tân Kiếm… quả thực đã bái Lâm Chính làm sư phụ trước mặt mọi người… Nói một cách nghiêm túc thì Lâm Chính là sư phụ của Tân Kiếm…”
Vi tổng chấp sự nhíu mày.
“Chuyện anh ta làm đồ đệ của tôi, chắc là người của Tử Huyền Thiên các ông cũng biết. Nếu đã biết Vệ Tân Kiếm là đồ đệ của tôi thì tại sao còn muốn hãm hại anh ta? Như vậy chẳng phải các ông nên có lời giải thích cho tôi sao?”, Lâm Chính lạnh lùng quát.
“Cậu…”, La các chủ tức điên lên.
Vi tổng chấp sự lại hừ mũi khinh thường: “Cậu tên là Lâm Chính đúng không? Oắt con! Cậu là cái thá gì chứ? Một đệ tử của thiên cung Trường Sinh mà cũng dám đến đây dấy binh hỏi tội chúng tôi? Cũng không nhìn lại xem mình có bản lĩnh gì!”.
“Sao nào? Các ông không định cho tôi lời giải thích sao?”, vẻ mặt Lâm Chính bỗng chốc đanh lại.
“Giải thích? Cậu cũng xứng sao?”, Vi tổng chấp sự nheo mắt đáp: “Muốn lời giải thích cũng được, nhưng phải xem cậu có đủ tư cách không đã!”.
“Ồ? Như thế nào mới là đủ tư cách?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Đơn giản thôi!”.
Vi tổng chấp sự cười nhạt, rồi liếc mắt nhìn Chu Bích Như, nói: “La các chủ, đệ tử bình thường e rằng không phải đối thủ của người này! Thế này đi, ông đánh với cậu ta mấy chiêu, để cậu ta lĩnh giáo võ công của Tử Huyền Thiên, không thằng oắt ngông cuồng này lại khinh thường chúng ta!”.
“Hả? Tôi?”.
La các chủ rùng mình một cái, không khỏi run lên.
“Sao vậy? Không tiện sao?”, Vi tổng chấp sự ngoảnh sang, kỳ quái hỏi ông ta.
“Việc này…”
“Vi tổng chấp sự, ông đừng làm khó La các chủ nữa! Trước đó ông ấy từng giao thủ với Lâm Chính, bị Lâm Chính một quyền đánh cho nằm bẹp một chỗ! Sợ rằng ông ấy cũng không phải là đối thủ của Lâm Chính đâu!”.
Đúng lúc này, một bóng dáng lảo đảo đi tới nói.
Mấy người ngoảnh sang nhìn.
“Tửu thúc bá?”.
“Tham kiến các vị đại nhân”, Tửu thúc bá hành lễ.
“Tửu thúc bá, sao ông lại ở đây? Hơn nữa… lại thảm hại thế này?”, Chấn Hám Sơn vội hỏi.
“Haizz, tạm thời đừng nói những chuyện này, giải quyết vấn đề trước mắt đã rồi tính! Vi tổng chấp sự, vị sư phụ này của Tân Kiếm… không hề đơn giản! Ông đừng coi thường!”, Tửu thúc bá nói.
“Tửu thúc bá có ý gì?”.
“Tôi nghĩ chuyện này không nên động tới can qua, tại sao chúng ta không cùng ngồi xuống, hóa giải hiểu lầm, giải quyết trong hòa bình chứ?”, Tửu thúc bá cười nói.
“Giải quyết trong hòa bình? Sao có thể chứ?”, Vi tổng chấp sự lập tức hừ mũi: “Người này khiến nhiều đệ tử của Tử Huyền Thiên bị thương như vậy, sao có thể giải quyết trong hòa bình được? Tửu thúc bá, nếu ông sợ thì cứ đứng ở bên cạnh xem đi, bổn chấp sự sẽ đích thân xử lý!”.
Tửu thúc bá biến sắc: “Vi tổng chấp sự…”
“Ông đừng nhiều lời nữa!”, Vi tổng chấp sự phất tay: “Chấn đại nhân! Ông có muốn ra tay cho thằng oắt không biết trời cao đất dày này một bài học không?”.
“Tôi sao?”, Chấn Hám Sơn hơi sửng sốt.
“Có tiện không?”.
“Việc này… không vấn đề gì…”
“Nếu vậy thì ông lên đi!”, Vi tổng chấp sự lạnh lùng nói.
Chấn Hám Sơn do dự
một lát, rồi vẫn bước lên…