Thu Phiến nhìn chăm chằm kén khổng lồ một lúc lâu, đầu óc mờ mịt.
Cô ấy đã bao giờ nhìn thấy thứ nào như vậy?
“Anh Lâm”.
Cô ấy thử hét với vào trong phòng.
Nhưng... trong phòng không có ai, không ai trả lời. “Anh Lâm! Anh đang ở đâu?”.
Thu Phiến lại hét lên, đồng thời tìm kiếm xung quanh.
Nhưng trong phòng chỉ có chừng đó, sao có thể giấu được một người sống sờ sờ?
“Sao lại không thấy đâu nữa?”. Thu Phiến vô cùng hoang mang. Cô ấy tận mắt nhìn thấy Lâm Chính vào phòng.
Chẳng lẽ nhân lúc cô ấy không chú ý, Lâm Chính đã lén rời đi?
“Thu Phiến sư muội, Lâm sư đệ đâu? Cậu ta đang ở trong đó sao?”.
Lý sư huynh ở bên ngoài hơi mất kiên nhẫn, vừa đi vê phía này vừa hô lên.
iến kinh ngạc, nghĩ tới lời dặn của Lâm Chính lúc
Thu P trước, vội nói: “Lý sư huynh, anh đừng qua đây!
Bên ngoài Lý sư huynh đang đi đến gần lập tức sững sờ, bước chân dừng lại, ngạc nhiên nói: “Vì sao lại bảo tôi đừng qua đó?”.
Thu Phiến cũng ngạc nhiên, ngập ngừng một lúc mới lắp. bắp nói: “Vì... Vì anh Lâm không có ở đây... Anh có đến cũng vô dụng...
“Cậu ta chạy đi đâu rồi?”, Lý sư huynh ngạc nhiên hỏi.
“Tôi... Tôi cũng không biết... không biết anh ấy chạy đi đâu”.
Thu Phiến vội lùi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, nói với Lý sư huynh ở không xa, sợ anh ta nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị trong phòng sẽ khó mà giải thích.
“Không biết đi đâu?”.
Lý sư huynh nhíu mày, sắc mặt khó coi: “Đây là đang làm gì? Lâm Chính lại chơi trò biến mất? Cậu ta to gan thật, đang trốn sư phụ hay sao? Sư phụ tìm thế nào cũng không tìm được cậu ta. Chuyện này là sao? Tên đó có đặt sư phụ của chúng tôi ở trong mắt không?”.
Nói đến đó, Lý sư huynh đã vô cùng tức giận.
“Không không, Lý sư huynh, anh Lâm không có ý đó đâu, anh đừng hiểu lầm... Anh ấy chỉ là... chỉ là...”, Thu Phiến lắp. bắp, nhưng thực sự không nghĩ ra được lý do nào hợp lý.
“Bớt nhiều lời, nếu Lâm Chính đã ngạo mạn như vậy thì tôi sẽ bẩm báo sự thật cho sư tôn là được!”.
Lý sư huynh tức giận nói, quay đầu đi.
“Lý sư huynh, đợi đãi! Lý sư huynh!”.
Thu Phiến vội gọi.
Nhưng... anh ta hoàn toàn không quan tâm.
Nhìn bóng lưng Lý sư huynh đi xa, Thu Phiến sốt ruột đến mức liên tục giậm chân.
Cô ấy vội vàng chạy vào phòng lần nữa.
Nhưng nhìn quanh thậm chí bò xuống dưới giường xem, nhưng cũng không tìm được chút dấu vết nào của Lâm Chính.
“Anh Lâm, rốt cuộc anh trốn đi đâu rồi?”.
Thu Phiến hơi tuyệt vọng.
Cùng lúc đó, Lý sư huynh tức giận chạy về Thượng Thanh Cung.
Nhưng hôm nay Thượng Thanh Cung đã khác trước kia.
Khi Lý sư huynh vội vã quay về Thượng Thanh Cung, toàn bộ đệ tử Thượng Thanh Cung đã tụ tập ở đại điện.
Nhị tôn trưởng ngồi ở phía trên chính giữa Thượng Thanh Cung, vẻ mặt nghiêm túc, nhắm mắt dưỡng thần, giống như
đang chờ đợi gì đó.
Đệ tử Thượng Thanh Cung châu đầu ghé tai xì xâm với nhau, có vẻ đang nói chuyện gì đó.
Lý sư huynh chạy vào trong.
“Bái kiến sư tôn!”.
*Ừ, người đâu?”, Nhị tôn trưởng mở mắt ra, bình thản hỏi. “Bẩm sư tôn, không tìm thấy”.
“Cái gì? Không tìm thấy?”, Nhị tôn trưởng sửng sốt.
Đệ tử xung quanh cũng ngạc nhiên.
“Lý Như, anh có ý gì? Một người sống sờ sờ sao lại không tìm thấy?”, một đệ tử lên tiếng hỏi.
Lý Như lắc đầu nói: “Con đã đến chỗ ở của Lâm Chính mấy lần nhưng không thấy ai, Thu Phiến cũng không biết cậu †a đi đâu. Sư phụ, theo con thấy, Lâm Chính chắc chắn là đang trốn chúng tai”.
“Cái gì?”.
“Khốn nạn, ngay cả sư phụ mà cũng không mời được cậu ta?"
“Làm giá cao thật!”.
“Cậu ta nghĩ mình là nhân vật nào lợi hại lắm sao, ngông cuồng đến thế, thật không coi ai ra gì!”.
“Thứ chó tha!”.
“Sư phụ, có lẽ nên dạy dỗ cậu ta một trận mới được!”.
Các đệ tử căm phẫn, ai nấy hùng hổ mảng chửi.
Sắc mặt của Nhị tôn trưởng cũng không được tự nhiên.
Đây là lần thứ hai ông ta phái người đi mời Lâm Chính, nhưng kết quả vẫn như vậy, sao có thể cảm thấy dễ chịu được?
Nhưng nghĩ tới dường như Lâm Chính có thái độ chống đối với việc điều trị cho mình, ông ta suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cũng không nghĩ thêm nữa.
“Thôi được, đường là cậu ta tự chọn, nếu đã như vậy thì không gây khó dễ cho cậu ta nữa, cứ để cậu ta đi là được”, Nhị tôn trưởng phất tay nói.
“Vâng, sư tôn”.
Lý Như lùi sang một bên.
Lúc này, một đệ tử khác chạy vào Thượng Thanh Cung.
“Sư phụ! Người của Giang Hương Thư Các đã đến thiên cung Trường Sinh chúng ta, Đại tôn trưởng căn dặn Thượng Thanh Cung chúng ta tiếp đãi bọn họ. Bây giờ người bên Đại tôn trưởng đang dẫn Giang Hương Thư Các tới chỗ chúng ta, có lẽ mười phút nữa là sẽ tới Thượng Thanh Cung”, đệ tử đó vội vàng báo cáo.
“Giang Hương Thư Các vốn là tới đây vì tôi, đương nhiên Đại tôn trưởng sẽ giao cho tôi xử lý! Đừng vội, mọi thứ cứ làm theo những gì tôi dặn lúc trước là được”, Nhị tôn trưởng nói.
“Vâng, sư phụ!”.
Mọi người cùng ngồi xuống.
Nhưng có nhiều người vẫn tràn đầy nghi hoặc.
Cuối cùng, một đệ tử nhập thất ngồi ở vị trí không xa Nhị tôn trưởng không nhịn được lên tiếng hỏi: “Sư tôn, theo con biết Giang Hương Thư Các cũng là một tông môn y dược nổi tiếng xa gần, thực lực hùng hậu, nhưng xưa nay không hề đụng chạm gì với thiên cung Trường Sinh chúng ta. Hình như Thượng Thanh Cung chúng ta cũng không có quan hệ gì với bọn họ, vì sao người nói... Giang Hương Thư Các đến đây là vì người?”.
Nhị tôn trưởng lắc đầu, nói: “Chuyện này phải kể đến một lần làm nhiệm vụ tông môn vào ba năm trước, quá trình rất phức tạp, sư phụ cũng không nói chỉ tiết nữa”.
Các đệ tử đưa mắt nhìn nhau, không dám hỏi tiếp.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài Thượng Thanh Cung vang lên một loạt tiếng bước chân.
Mọi người đều nhìn ra phía ngoài. Một nhóm nam nữ trẻ tuổi ăn mặc như thư sinh đi vào.
Đi đầu là một người phụ nữ trang điểm nhạt, trông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi.
Người phụ nữ để tóc dài, mặc áo choàng thư sinh màu trắng đen, hai tay chắp sau lưng. Lúc đi vào, ánh mắt người đó lập tức nhìn thẳng vào Nhị tôn trưởng, trên mặt nở nụ cười cực kỳ đắc ý.
“Nhị tôn trưởng, đã lâu không gặp, ông có khỏe không?”, người phụ nữ lên tiếng, không hề khách sáo.
“Giang Thục Hồng tổng giảng sư?”.
Nhị tôn trưởng đứng dậy, chắp tay: “Không ngờ lần này người mà Giang Hương Thư Các phái đến lại là bà, đúng là khiến người ta bất ngờ”.
“Nhị tôn trưởng, đến nước này rồi chúng ta đừng nói mấy lời vô dụng đó nữa. Chuyện ba năm trước ông có còn nhớ không?”, người phụ nữ hỏi.
“Đương nhiên là nhớ”.
“Vậy thì tốt, nào, xin mời ký vào đây”.
Người phụ nữ lấy một tờ giấy ra đưa tới.
Đệ tử Thượng Thanh Cung ở cạnh vội vàng nhận lấy, chuẩn bị dâng lên cho Nhị tôn trưởng.
Nhưng khi anh ta vô tình nhìn lướt qua chữ trên tờ giấy thì vô cùng kinh ngạc, không khỏi la lên.
“A!", Giọng la đó khiến tất cả mọi người ngạc nhiên. “Sư đệ, sao vậy?”.
Đại sư huynh Hồng Long của Thượng Thanh Cung đứng. bật dậy, cất tiếng hỏi.
Đệ tử đó đột nhiên ngẩng đầu lên, tay run rẩy cầm tờ giấy, lắp bắp: “Đại sư huynh, đây... đây là khế ước sinh tử...
“Cái gì?”.
Mọi người lập tức
biến sắc...