Lâm Chính vốn không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, nhưng Đại tôn trưởng đã để ý đến cơ thể võ thần của anh, chắc là cũng sẽ không bỏ qua Lạc Linh Huyết. Nếu Lâm Chính cứ thể rời khỏi thiên cung Trường Sinh, Đại tôn trưởng phái người đuổi theo đến tận Giang Thành, thì chắc chăn Lâm Chính không được yên thân, mà Giang Thành cũng gặp họa.
Nếu đã vậy thì vẫn nên giải quyết chuyện này cho xong.
Mất khoảng 10 phút, cuối cùng Lâm Chính cũng đến Vô Dục Cung.
Lúc này, Vô Dục Cung đang rất ồn ào.
Còn chưa vào đến nơi đã nghe thấy những tiếng cãi vã vang lên.
"Đại tôn trưởng! Ông thật là quá đáng! Tôi đã làm theo lời ông nói, đuổi người của Giang Hương Thư Các đi rồi, tại sao ông vẫn muốn chèn ép người khác?".
"Nhị tôn trưởng! Chuyện của Giang Hương Thư Các vốn do một mình ông gây ra, chẳng phải ông nói ai làm thì người đó chịu sao? Tôi bảo ông giải quyết là làm theo ý muốn của ông còn gì!".
"Đúng là tôi nói ai làm thì người đó chịu, nhưng chuyện của Giang Hương Thư Các không phải chuyện của một mình tôi! Trước đó tôi phụng lệnh của tông môn đi cướp thuốc, là các ông yêu cầu tôi ra sát chiêu với người cướp thuốc! Thế nên tôi mới ngộ sát con trai của người kia ở Giang Hương Thư Các! Tôi vì thiên cung mới làm vậy, còn các ông để tránh xảy ra mâu thuẫn với Giang Hương Thư Các, đã đẩy tôi ra để đối phó! Đại tôn trưởng, nghe nói đây đều là chủ ý của ông, có đúng vậy không?".
"Đây không phải là chủ ý, mà là ý kiến của tôi, đồng ý hay không là do bên trên quyết định, tôi cũng hết cách! Nhị tôn trưởng, ông đến để hỏi tội tôi sao?".
"Người của Giang Hương Thư Các đã đi, tôi hỏi tội ông làm gì? Lần này có thể đuổi được người của Giang Hương Thư Các đi và giữ được tính mạng cho tôi đều là công lao của Lâm Chính! Hôm nay ông ép Lâm Chính chính là ép tôi! Tôi quyết không đồng ý!".
"Nhị tôn trưởng, ông có ý gì hả? Ông đang đối đầu với tôi sao?".
"Đại tôn trưởng, đây là nguyên tắc của tôi! Ông biết tính tôi mài".
"Được! Được! Được lắm! Xem ra thiên cung Trường Sinh không chứa được Thượng Thanh Cung các ông nữa rồi! Người đâu! Mời hết bọn họ đến thiên lao! Chờ tôi đi gặp cung chủ, đích thân thẩm vấn Nhị tôn trưởng!".
"RõI".
"Đại tôn trưởng, ông không có quyền giam tôi!".
"Cung chủ bế quan, mọi việc lớn nhỏ của thiên cung đều do tôi toàn quyền phụ trách, sao tôi lại không có quyền?".
"Ông..."
Tiếng cãi nhau như sấm rần vang từ bên trong ra.
Lâm Chính nhíu mày, không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy.
Anh lập tức đi nhanh chân hơn.
Mới thấy các đệ tử của Thượng Thanh Cung đã bị các đệ tử của 5 cung 10 điện bao vây.
Nhị tôn trưởng đứng dưới bậc thềm của Vô Dục Cung, ngẩng đầu lên nhìn đám người ở bên trên, tức giận chỉ trích.
Trước Vô Dục Cung, Đại tôn trưởng, Tam tôn trưởng, cùng với mấy điện chủ đều có mặt. Bọn họ đứng từ trên cao nhìn xuống Nhị tôn trưởng, thái độ ngạo mạn không chút che giấu.
Lâm Chính thấy thế liền nhanh chân bước tới.
"Lâm Chính đến rồi!".
Đúng lúc này, không biết là ai cao giọng kêu lên.
Hiện trường đang ồn ào bỗng im lặng hẳn đi.
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía Lâm Chính.
"Hử?".
Mấy bóng dáng trước Vô Dục Cung cũng quay sang nhìn anh.
Nhưng Lâm Chính không chút sợ hãi, sải bước tiến về phía trước, ánh mắt khóa chặt lấy Tam tôn trưởng và Đại tôn trưởng.
"Nhóc con, cậu đến đây làm gì? Chẳng phải tôi đã bảo cậu ở lại Thượng Thanh Cung nghỉ ngơi sao?", Nhị tôn trưởng nhíu mày, cuống quýt nói.
"Nhị tôn trưởng, chuyện này không thể trốn tránh được! Nếu đệ tử không ra mặt ứng phó, thì còn lâu đám Đại tôn trưởng mới bỏ qua cho đệ tử", Lâm Chính lắc đầu đáp.
Nhị tôn trưởng ngập ngừng một lát, lắc đầu không nói gì.
Chuyện này quả thực không thể trốn tránh được.
Với tính tình của Đại tôn trưởng, nếu không đạt được mục đích thì ông ta tuyệt đối sẽ không cam lòng bỏ qua.
"Lâm Chính, cuối cùng cậu cũng đến rồi!", Tam tôn trưởng lên tiếng đầu tiên.
"Không biết các vị tôn trưởng tìm Lâm Chính có chuyện gì?", Lâm Chính bình thản nói.
"Ồ, cũng không phải chuyện gì quan trọng, chúng tôi chỉ muốn hỏi xem cơ thể võ thần của cậu được luyện như thế nào. Hi vọng cậu có thể công bố phương pháp luyện thành cơ thể võ thần ra ngoài, để tạo phúc cho tông môn. Lâm Chính, thân là đệ tử của thiên cung, chắc cậu không phản đối chứ?", Tam tôn trưởng mỉm cười nói.
"Phương pháp thì khá hà khắc, đệ tử nói ra thì có ích gì chứ? Không ai có thể làm được đâu!", Lâm Chính bình thản đáp.
"Cậu cứ nói ra đi!", Tam tôn trưởng nói.
"Được, muốn rèn đúc được cơ thể võ thần, điều đầu tiên là phải khai mạch tôi thể, phải dùng 10 cây Sâm Hoàng khai mạch, rồi dùng 10 cây Sâm Vương tôi thể, xong mới có thể tiến hành bước thứ hai", Lâm Chính nói thẳng.
Sâm Hoàng? Sâm Vương? Lại còn 10 cây? Mọi người líu lưỡi. Bảo bối như thế này, có được một cây đã là
may mắn lắm rồi, lại còn 10 cây? Trên đời này làm gì có?
"Vớ vẩn! Nói hươu nói vượn! Tôi chưa bao giờ. nghe nói khai mạch tôi thể phải dựa vào Sâm Hoàng Sâm Vương cả! Không ai có thể chịu đựng được năng lượng của hai loại thần dược này! Lâm Chính, cậu đừng có lừa chúng tôi!", Trịnh Thông Viễn đứng ra quát lớn.
"Các ông không tin thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác", Lâm Chính nhún vai.
"Cậu..., Trịnh Thông Viễn tức điên lên.
Nhưng Đại tôn trưởng ở bên cạnh lại ra hiệu cho ông ta im lặng.
Trịnh Thông Viễn nhìn Đại tôn trưởng một cái rồi lùi lại.
Đại tôn trưởng quát: "Lâm Chính! Nếu đã như vậy thì cậu lấy đâu ra 10 cây Sâm Hoàng và 10 cây Sâm Vương?".
"May mắn thì gặp được thôi".
"Vậy là 10 giọt Lạc Linh Huyết này... cũng là may mắn sao?".
"Phải", Lâm Chính gật đầu, nhưng ánh mắt lóe lên tia cảnh giác.
Đại tôn trưởng cười lớn, bình tĩnh nói: "Vậy thì xem ra cậu đúng là con cưng của trời rồi! Nhưng để kiểm chứng những lời cậu nói là thật hay giả, tôi hi vọng cậu có thể làm một việc!".
"Việc gì?".
"Tôi muốn cậu rạch cổ tay, lôi gân mạch của cậu ra cho chúng tôi xem có đúng là cậu đã khai mạch tôi thể hay không. Nếu đúng thì chúng tôi tin cậu, cũng không làm khó cậu, được chứ?", Đại tôn trưởng cười nói.
Mọi người nghe xong đều biến sắc.
Cắt tay rút mạch?