Những người có mặt đều vô cùng kinh ngạc.
Nếu không phải tận tai nghe thấy, thì không ai dám tin Đại tôn trưởng lại nói ra những lời như vậy.
Đây đâu phải là muốn Lâm Chính tự chứng minh!
Đây rõ ràng là làm khó Lâm Chính! Cắt tay rút mạch? Làm vậy chẳng phải sẽ bị phế sao?
"Đại tôn trưởng, ông có ý gì hả?", sao Nhị tôn trưởng có thể đồng ý cho được, liền bước tới tức giận quát.
"Sao nào? Nhị tôn trưởng, chuyện này thì khó khăn lắm sao? Đây là thiên cung Trường Sinh! Đừng nói là cắt tay rút mạch, cho dù moi tim móc phổi thì chúng ta cũng có thể cứu được cậu ta! Cắt tay rút mạch thì có gì phải kỳ quái chứ? Lế nào ông nghi ngờ y thuật của bổn tôn trưởng? Hay là nghĩ tôi có ý đồ khác?", Đại tôn trưởng mặt không cảm xúc nhìn Nhị tôn trưởng, nói.
Sắc mặt Nhị tôn trưởng âm trầm, trừng trừng nhìn Đại tôn trưởng, không nói câu nào.
"Lâm Chính, mau lên đi! Đừng để Đại tôn trưởng chờ lâu!", Tam tôn trưởng cao giọng nói.
"Đúng rồi, cậu mau làm đi!".
"Mau cắt tay rút mạch chứng minh những lời cậu vừa nói là thật đi! Nếu không chính là cậu đùa giỡn Đại tôn trưởng, đùa giỡn chúng tôi!".
"Mau lên Lâm Chính".
Mọi người cũng nhao nhao kêu lên, ép buộc Lâm Chính.
Nhị tôn trưởng định lên tiếng nói giúp Lâm Chính, nhưng lúc này đầu óc ông ta không thể nghĩ được gì.
Bầu không khí vô cùng ngột ngạt, tất cả mọi người đều nhìn Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh, dường như không chút quan tâm đến sự ép buộc của mọi người.
Chỉ thấy anh bình thản gật đầu: "Tôn trưởng bảo. đệ tử cắt tay rút mạch để chứng minh những lời đệ tử nói là thật hay giả? Không vấn đề gì! Bây giờ đệ tử có thể chứng minh luôn!".
“Cậu điên à Lâm Chính?".
Nhị tôn trưởng bước tới, giữ cánh tay Lâm Chính lại, tức giận măng: "Cậu có biết đây là quỷ kế của bọn họ không? Bọn họ lo lắng không làm gì được cơ thể võ thần của cậu, nên mới bảo cậu cắt tay rút mạch để tự phế! Chờ cậu đứt mạch sẽ ra tay xử lý cậu! Nếu cậu không nghe theo thì vẫn còn quyền chủ động, nếu cậu thực sự làm theo lời bọn họ, cắt tay rút mạch, thì chẳng khác nào tự đặt mình lên thớt, để mặc họ giết thịt!".
"Nhị tôn trưởng, sao đệ tử lại không biết ý đồ của bọn họ chứ? Nhưng nếu đệ tử không làm theo, thì bọn họ lại càng có lý do để xử lý đệ tử, thậm chí cả tôn trưởng và Thượng Thanh Cung cũng bị trách phạt! Tình hình như vậy còn tệ hơn nhiều!".
"Còn hơn là cậu tự sát như vậy! Nhóc con, núi xanh vẫn còn thì lo gì thiếu củi đốt? Cậu phải nhịn!", Nhị tôn trưởng cuống quýt khuyên nhủ.
Nhưng... Lâm Chính vẫn lắc đầu: "Nhị tôn trưởng, đệ tử tự có tính toán!".
"Cậu... ngu xuẩn!", Nhị tôn trưởng vô cùng tức giận.
Lâm Chính đi tới, lớn tiếng nói với Đại tôn trưởng: "Đại tôn trưởng, nếu đệ tử làm theo lời tôn trưởng nói, chứng minh được những lời đệ tử nói là thật, thì Nhị tôn trưởng và các đệ tử của Thượng Thanh Cung sẽ được bình an vô sự chứ?".
"Đương nhiên, tôi cũng không định làm khó bọn họ! Dù sao Nhị tôn trưởng cũng là trụ cột của thiên cung chúng tai".
"Được!".
Lâm Chính gật đầu, bất ngờ rút thanh đao giắt ở thắt lưng một đệ tử của đội chấp pháp ở bên cạnh, cắt cổ tay mình không chút do dự.
Xoet!
Lưỡi đao nhẹ nhàng cứa rách cổ tay anh.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, rút một sợi gân mạch ra.
Nỗi đau đớn dữ dội khiến khuôn mặt đẹp trai như thiên sứ của anh trảng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng.
Anh không rên tiếng nào, mà cố gắng nhịn đau, giơ cao sợi gân mạch kia lên.
Mọi người ồ lên.
Đám người Đại tôn trưởng, Tam tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn đều mở to hai mắt.
Nhị tôn trưởng kinh ngạc tột độ.
“Trên đời này... thực sự có người mạnh tay như vậy sao?", Tam tôn trưởng ngây người ra nhìn, thì thào tự nhủ.
"Cậu ta là một thăng điên! Cậu ta chính là một thăng điên!", Trịnh Thông Viễn cũng không khỏi run rẩy.
Đại tôn trưởng không nói lời nào, ánh mắt nhìn vào sợi gân mạch kia, dường như đang suy tư gì đó.
"Đại tôn trưởng, bây giờ tôn trưởng còn gì để nói nữa không? Tôn trưởng hãy nhìn xem sợi gân mạch này đã khai chưa?", Lâm Chính cao giọng nói, giọng nói còn hơi run rẩy vì đau đớn.
"Tốt lắm! Lâm Chính, cậu làm rất tốt! Khai mạch tôi thể! Đúng là như vậy, cậu không nói dối!", Đại tôn trưởng gật đầu liên tục.
"Nếu đã vậy thì phiền Đại tôn trưởng thả người của Thượng Thanh Cung ra, đừng làm khó Nhị tôn trưởng nữa".
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm khó bọn họ đâu, tất cả tản ral", Đại tôn trưởng vung tay lên.
Người của 5 cung 10 điện đang bao vây các đệ tử của Thượng Thanh Cung đều lần lượt lùi lại, chừa ra một con đường rời khỏi Vô Dục Cung.
"Nhị tôn trưởng, đưa bọn họ đi đi", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Nhị tôn trưởng nhìn Lâm Chính, không trả lời anh, mà nói với Đại tôn trưởng: "Đại tôn trưởng, nếu Lâm Chính đã chứng minh được những lời mình nói là thật, thì phiền ông ghi lại cách tu luyện cơ thể võ thần, sau đó thả chúng tôi đi!".
"Các ông?".
"Lâm Chính cũng là người của Thượng Thanh Cung chúng tôi, sao cậu ấy lại không được đi chứ?".
"Cách tu luyện cơ thể võ thần vẫn còn rất nhiều chỗ khó hiểu, cần Lâm Chính giải đáp cho chúng tôi, sao cậu ta có thể đi được chứ?".
"Giải đáp? Đại tôn trưởng, ý ông là sao?".
"Bổn tôn trưởng định bảo Lâm Chính ở lại Vô Dục Cung ba ngày! Sau ba ngày, cậu ta sẽ được đi!".
"Không được!". Nhị tôn trưởng phản đối kịch liệt. Ở lại ba ngày?
Sợ rằng Lâm Chính vào ở không đến một ngày, đã bị đám người Đại tôn trưởng đày đọa đến chết rồi!
Phải biết rằng, thứ bọn họ nhìn trúng không chỉ là phương pháp tu luyện cơ thể võ thần, mà còn cả Lạc Linh Huyết trong tay Lâm Chính.
Ngặt nỗi trước đó Tam tôn trưởng đã hứa trước mặt vô số đệ tử là sẽ ban lại Lạc Linh Huyết cho Lâm Chính, nên dù bọn họ muốn cưỡng chế thu hồi cũng không được.
Nếu đã không thể cưỡng chế thu hồi Lạc Linh Huyết, thì cách tốt nhất chính là khiến Lâm Chính chết ngoài ý muốn. Như vậy chẳng phải Lạc Linh Huyết sẽ danh chính ngôn thuận trở lại tay bọn họ sao?
“Nhị tôn trưởng, được hay không không phải do ông quyết định! Chuyện này không liên quan đến ông, quyền quyết định nằm trong tay Lâm Chính!”, Tam tôn trưởng bình thản nói.
Nhị tôn trưởng biến sắc, không đáp lại ông ta.
“Lâm Chính, cậu thấy sao?”, Đại tôn trưởng lớn tiếng hỏi.
“Đệ tử đồng ý!”, Lâm Chính gật đầu đồng ý không chút do dự.
“Cái gì?”.
Nhị tôn trưởng quay phắt lại, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
Rất nhiều đệ tử của Thượng Thanh Cung cũng ngớ người ra.
E răng đồ ngốc cũng có thể nhìn ra được Đại tôn trưởng có ý đồ khác, ở lại chäc chắn sẽ vô cùng
nguy hiểm, tại sao Lâm Chính còn đồng ý?
Đầu óc anh có vấn đề à?
Lâm Chính cười nhạt đáp: “Giải đáp nghỉ hoặc cho các vị tôn trưởng là vinh hạnh của Lâm Chính! Huống hồ nếu thiên cung Trường Sinh năm được cơ thể võ thần thì cũng là chuyện vui. Thân là đệ tử thiên cung, đệ tử cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh!”.
“Tốt! Tốt! Ha ha ha, Lâm Chính, cậu quả nhiên rất thức thời!".
Mọi người lập tức cười lớn.
Đại tôn trưởng cũng gật đầu, vuốt râu mỉm cười.
“Ngu ngốc! Cậu tưởng bọn họ muốn phương pháp tu luyện cơ thể võ thần sao? Cái bọn họ muốn là Lạc Linh Huyết của cậu! Cậu ở lại thì chỉ có đường chết thôi! Mau trở về với tôi!”, Nhị tôn trưởng cuống lên, lúc này cũng không quan tâm được nhiều nữa, định kéo tay Lâm Chính rời đi.
“Nhị tôn trưởng, ông làm gì vậy?”.
“Lâm Chính đã quyết định ở lại Vô Dục Cung! Ông đừng ép buộc làm khó người ta chứ”.
Đám Tam tôn trưởng lập tức ngăn cản Nhị tôn trưởng lại.
“Các ông...”, Nhị tôn trưởng tức xì khói, nhưng không biết làm thế nào.
“Nhị tôn trưởng yên tâm đi, sẽ không sao đâu”, Lâm Chính mỉm cười đáp: “Có lẽ ngày mai là đệ tử có thể rời khỏi Vô Dục Cung rồi!”.
Nhị tôn trưởng ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, đầu óc ong lên.
“Thằng nhóc này... rốt cuộc cậu nghĩ cái gì thế hả?”.
“Suy nghĩ của đệ tử rất đơn giản, trốn tránh không giải quyết được vấn đề! Nếu phiền phức cứ kéo đến mãi không dứt thì phải cắt đứt ngọn nguồn, bóp chết nó từ trong trứng nước!”, Lâm Chính ghé lại gần, nhỏ giọng nói với Nhị tôn trưởng.
“Bóp chết từ trong trứng nước? Lễ nào cậu muốn...”
Dường như Nhị tôn trưởng nghĩ ra gì đó, đôi mắt ông ta trợn tròn, kinh hãi nhìn Lâm Chính.
“Cậu... bị điên rồi sao?”.