“Có vấn đề gì không?”, Đại tôn trưởng nhìn Lâm Chính chằm chằm, hỏi.
“Đại tôn trưởng, mộ thiên cung là cấm địa, đừng nói là đệ tử, cho dù là tôn trưởng hay các điện chủ cũng không được tùy tiện vào đó đúng không?”, Lâm Chính đanh mắt hỏi lại.
“Haizz! Có chuyện gấp mài! Hoạt Độc trong người cậu đã không còn nhiều thời gian nữa. Vừa nãy tôi nghe Nhị tôn trưởng nói đã không kiểm tra được Hoạt Độc trong người cậu nữa, chắc chắn nó đã vào cốt tủy! Nếu còn kéo dài thì chäc chắn cậu sẽ mất mạng, thế nên bổn tôn trưởng quyết định cùng các vị tôn trưởng, điện chủ hợp lực mở mộ thiên cung, để cậu vào trong tìm thuốc! Cung chủ bế quan, hiện giờ mọi chuyện trong cung đều do bổn tôn trưởng quyết định! Chuyện này chờ cung chủ xuất quan, tôi sẽ đích thân giải thích với ông ấy! Cậu không cần lo lắng!”, Đại tôn trưởng nói.
“Cảm ơn ý tốt của Đại tôn trưởng, chỉ là mộ thiên cung này... đệ tử cũng từng nghe tới, nghe nói trong đó nguy hiểm rình rập, cơ quan trùng điệp, đệ tử chỉ có một mình, chẳng phải sẽ chết trong đó sao?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Cậu sợ cái gì chứ? Cậu có cơ thể võ thần mà! Những cơ quan trong đó sao có thể đối phó với cậu được?”, Trịnh Thông Viễn lập tức kêu lên.
“Đúng vậy, cơ thể võ thần của cậu đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, gần như có thể nói là trên đời này không có bất cứ thứ gì có thể giết được cậu. Mấy cơ quan tép riu đó có thể làm gì được cậu chứ?”, Tam tôn trưởng cũng lên tiếng.
“Lâm Chính, cậu cứ vào đi, đừng sợ, lấy được Vạn Độc Bất Diệt Đan là cậu sẽ giải được Hoạt Độc trên người, hơn nữa... dùng Vạn Độc Bất Diệt Đan còn trở thành Vạn Độc Bất Diệt Thể! Bất cứ độc tố gì trên đời này cũng không thể xâm nhập vào người cậu, cậu lại có thêm rất nhiều lợi ích, tội gì mà không làm?”, Đại tôn trưởng vuốt râu nói, ánh mắt lóe lên một tia dị thường.
Lâm Chính nghe thấy thế thì nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Khoảng bảy tám giây sau, anh khẽ gật đầu.
“Nếu các vị tôn trưởng điện chủ đã nói như vậy thì được, đệ tử sẽ đi một chuyến, kẻo lại phụ ý tốt của mọi người!".
“Vậy thì cậu hãy chuẩn bị đi, bây giờ chúng ta sẽ đi ngay!", Đại tôn trưởng đứng lên nói.
“Đi luôn bây giờ? Sao vội thế?”.
“Hoạt Độc trên người cậu không thể kéo dài quá lâu! Chúng tôi cũng là muốn tốt cho cậu mài”.
“Việc này... Thôi được rồi, chúng ta xuất phát đi".
“Được! Mọi người hãy theo tôi đến mộ thiên cung”.
Đại tôn trưởng quát, rồi phất tay, bảo mọi người chuẩn bị.
Bọn họ ào ào tiến về phía mộ thiên cung.
Mộ thiên cung là nơi chôn cất cung chủ các đời của thiên cung Trường Sinh.
Bình thường mộ thiên cung này chỉ mở vào đại lễ thiên cung mỗi năm năm một lần, và chỉ có cung chủ được phép vào trong bái tế.
E răng ngay cả Đại tôn trưởng cũng chưa từng vào mộ thiên cung.
Lâm Chính chắc chắn Đại tôn trưởng không hề có ý tốt. Tuy anh chưa bao giờ vào đây, nhưng biết rất rõ
mọi thứ về mộ thiên cung.
Lần này chắc chắn nguy hiểm trùng trùng, e rằng ngay cả có cơ thể võ thần cũng chưa chắc được an toàn...
Làm sao bây giờ? Lâm Chính cúi đầu suy nghĩ đối sách. Anh không còn cách nào khác!
Đại tôn trưởng định mượn dao giết người, chờ Lâm Chính chết trong mộ thiên cung, ông ta sẽ vào trong, lấy lại mọi thứ trên người Lâm Chính, bao gồm cả Lạc Linh Huyết.
Còn cơ thể võ thần, Lâm Chính đoán chắc là Đại tôn trưởng đã từ bỏ.
Không nói những lời Lâm Chính nói là thật hay giả, riêng cơ thể võ thần này vốn đã không có phương pháp gì, nếu không nó đã tràn lan từ lâu rồi.
Chắc chắn việc tu luyện thể chất này vô cùng hà khắc, có biết phương pháp cũng không luyện được.
Sở dĩ Đại tôn trưởng cứ túm chặt không buông cơ thể võ thần là muốn kiếm cớ ra tay với Lâm
Chính thôi.
Một tiếng chuông du dương nhanh chóng vang khắp bầu trời đêm của thiên cung Trường Sinh.
Cả đám người đi tới lối vào mộ thiên cung.
“Mở cửa rai". Đại tôn trưởng bước tới, quát người canh mộ.
“Đại tôn trưởng! Mộ thiên cung là cấm địa của thiên cung, không có mệnh lệnh của cung chủ thì không ai được phép vào! Xin thứ cho thuộc hạ không thể nghe lệnh!”.
Người đàn ông trung niên canh lối vào mộ bước tới, cung kính đáp.
“Cung chủ bế quan, tôi chính là cung chủ đại diện! Lời nói của tôi chính là mệnh lệnh của cung chủ! Mau mở cửa ra cho tôi, nếu không tôi sẽ trị tội
của ông thật nặng!”, Đại tôn trưởng quát.
Ông ta vừa dứt lời, các tôn trưởng, điện chủ khác cũng bước tới.
Người canh mộ biến sắc, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn không dám làm trái ý mọi người, chỉ đành nháy mắt với người ở phía sau.
“Mở cửa!”.
“Mở cửa!”.
Người ở phía sau kêu lên, lập tức mở cơ quan.
Âm ầm... Những âm thanh nặng nề và hùng hậu vang lên.
Chỉ thấy cánh cửa bằng đá to nặng rộng bảy tám mét trước mặt chậm rãi mở ra...
Lâm Chính nhìn vào bên trong cánh cửa, một con đường bằng bạch ngọc dài dẫn xuống dưới lòng đất, bên dưới tối thui, không nhìn thấy bất cứ cái gì.
“Lâm Chính, cậu vào đi! Bên trong đó không lớn, chắc chẳn cậu sẽ nhanh chóng ra thôi, chúng tôi ở đây chờ tin tốt của cậu!”, Đại tôn trưởng mỉm cười nói.
Lâm Chính không nói một lời, nhìn cánh cửa mộ thiên cung, sau đó cất bước đi vào...