TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1953 “MỘ THIÊN CUNG?”.

Nhị tôn trưởng dẫn các đệ tử của Thượng Thanh Cung rời đi.

Lúc đi, ánh mắt ông ta có chút đờ đẫn, cả người thân thờ.

Sau khi người của Thượng Thanh Cung bỏ đi, Vô Dục Cung lại khôi phục sự yên bình.

Các điện chủ tôn trưởng cũng rút người của mình đi.

“Lâm Chính, vào đây đi”.

Đại tôn trưởng nhìn Lâm Chính, ánh mắt lóe lên tia sáng, xoay người đi vào Vô Dục Cung.

Lâm Chính vội đi theo sau.

“Tam tôn trưởng, đưa cậu ta đi trị thương trước đi, sau đó triệu tập các đệ tử tinh nhuệ, để Lâm Chính truyền thụ phương pháp tu luyện cơ thể võ thần cho bọn họ, ở ngay đây!”, Đại tôn trưởng bình thản nói.

“Vâng!”.

Tam tôn trưởng ôm quyền rồi chạy đi sắp xếp.

“Lâm Chính, cậu hãy truyền thụ hết phương pháp tu luyện cơ thể võ thần cho các sư huynh sư tỷ của cậu, bổn tôn trưởng sẽ ban cho cậu 12 loại thần dược, và ba cuốn bí tịch bất truyền làm phần thưởng”, Đại tôn trưởng nói.

Ông ta vừa dứt lời, mấy người Trịnh Thông Viễn liền quay phắt lại, mở to mắt nhìn Đại tôn trưởng.

12 loại thần dược?

Đại tôn trưởng định làm gì vậy? Muốn khuynh gia bại sản sao?

“Chỉ cần truyền thụ phương pháp tu luyện là được sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Phải”, Đại tôn trưởng gật đầu.

“Cảm ơn Đại tôn trưởng”, Lâm Chính lập tức ôm quyền làm lễ, sau đó dường như nhớ ra gì đó, anh lại lên tiếng hỏi: “Xin hỏi Đại tôn trưởng, ba cuốn bí tịch bất truyền mà tôn trưởng nói là ban thưởng có bao gồm tuyệt kĩ thành danh của tôn trưởng là “Hoàng Tuyền Bất Hệ Châm” không?”.

“Không chỉ có “Hoàng Tuyền Bất Hệ Châm”, mà còn có “Lãng Tâm Đoạn Mạch Quyết” và “Thần Diệu Điểm Huyệt Pháp” do cung chủ ban cho tôi nữa, tôi sẽ đưa hết cho cậu”, Đại tôn trưởng đáp.

Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều ngừng

thở.

“Đại tôn trưởng, ông... làm cái gì vậy?”.

“Đây đều là bảo bối của ông đấy!".

“Ông đưa hết cho Lâm Chính sao?”.

“Nhiều quá! Nhiều quá! Ông thưởng nhiều quá rồi".

Trịnh Thông Viễn vội bước tới kêu lên.

“Có vấn đề gì sao? Lâm Chính có thiên phú dị bẩm, thực lực trác tuyệt, là yêu nghiệt tuyệt thế vạn năm mới có của thiên cung Trường Sinh chúng ta! Tôi định truyền thụ tất cả y bát của mình cho cậu ta, để cậu ta trở thành trụ cột của thiên cung, cống hiến cho thiên cung, có gì không tốt sao?”, Đại tôn trưởng bình tĩnh nói.

“Việc này...”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều á khẩu.

“Được rồi Lâm Chính, cậu chuẩn bị một chút đi! Lát nữa còn có nhiệm vụ cho cậu đấy!".

Đại tôn trưởng bình thản nói, sau đó xoay người đi vào nội điện.

Lâm Chính khẽ gật đầu, chẳng nói chẳng rằng.

Đám người Trịnh Thông Viễn thấy thế, vội vàng vào theo.

“Đại tôn trưởng, ông đang làm gì vậy? Tại sao lại đưa cho Lâm Chính nhiều bảo bối như vậy? Lế

nào ông định bồi dưỡng cậu ta thật sao?”.

“Thằng oắt này dã tâm không nhỏ, cẩn thận nuôi hổ thành họal”.

Trịnh Thông Viễn hết lời khuyên nhủ.

“Sao tôi có thể không biết dã tâm của cậu ta chứ? Tôi cho cậu ta lợi ích cũng là có nguyên nhân cả"

. “Nguyên nhân?”.

“Các ông sẽ nhanh chóng biết thôi”.

Đại tôn trưởng mỉm cười.

Mấy người ù ù cạc cạc, đưa mắt nhìn nhau.

Đêm khuya, Lâm Chính giảng xong bài cho những đệ tử do Tam tôn trưởng đưa tới, rồi trở về.

Anh muốn xem Đại tôn trưởng này muốn giở trò gì, có thực sự định truyền thụ hết các tuyệt học của ông ta cho anh hay không.

Bước vào nội điện, anh mới phát hiện đám người Đại tôn trưởng, Tam tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn vẫn đang ở đây.

Bọn họ ngồi ở hai bên, Đại tôn trưởng ngồi ở trên cùng, dường như đang bàn bạc chuyện gì đó.

Thấy Lâm Chính bước vào, Đại tôn trưởng mỉm ời: “Lâm Chính, dạy xong rồi sao?”.

“Xong rồi ạ”.

“Tốt! Tốt! Tốt lắm! Nào, những thứ này cho cậu đấy!.

Đại tôn trưởng vung tay lên, lập tức có đệ tử bê mâm được phủ vải đỏ đi vào.

Mở tấm vải đỏ ra, trên mâm đặt rất nhiều thần dược đỉnh cao, đều là những bảo bối mà Lâm Chính chỉ từng thấy trong sách chứ chưa từng thấy ngoài đời

Đồng tử Lâm Chính hơi co lại. Ngoài ra, trên mâm còn có ba cuốn sách cũ kĩ, những cuốn sách này không được làm từ giấy, mà

bằng mảnh gõ, ít nhất là từ thời kỳ Lưỡng Hán...

“Những thứ này... cho đệ tử thật sao?”, Lâm Chính vẫn có chút không dám tin.

“Đương nhiên, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà bổn tôn trưởng có thể nuốt lời được sao?”, Đại tôn trưởng nói.

“Vậy thì cảm ơn Đại tôn trưởng rất nhiều”.

Lâm Chính bước mấy bước tới, đỡ lấy chiếc mâm.

Anh kiểm tra kĩ càng...

Đầu là đồ thật!

Lâm Chính có chút kích động!

Nhưng anh không phải là đồ ngốc, Đại tôn trưởng nỡ tặng anh nhiều bảo bối như vậy, chắc

chăn là có mục đích.

“Đại tôn trưởng, mọi chuyện đã xong, trời cũng không còn sớm nữa, đệ tử cũng nên về rồi!".

Lâm Chính lập tức ôm quyền, định mang đồ rời đi.

“Lâm Chính, khoan đãt”, đúng lúc này, Đại tôn trưởng đứng lên, lớn tiếng gọi.

Quả nhiên!

Lâm Chính không hề bất ngờ, mà ngoảnh sang, bình tĩnh hỏi: “Đại tôn trưởng còn chuyện gì phân phó sao?”.

“À, là chuyện liên quan đến Hoạt Độc trên người cậu! Vừa nấy tôi đã bàn bạc với mấy tôn trưởng và điện chủ, quyết định giải Hoạt Độc cho cậu!”.

“Thật sao?”.

“Đương nhiên, nhưng Từ Bi Thất bị cướp, thần dược của cung ta đã bị cướp hết, thiên cung thực sự không có thuốc tốt để giải độc cho cậu, nên hiện giờ chỉ có một cách có thể giúp cậu giải được Hoạt Độc này!”.

“Cách gì?”.

“Để cậu vào mộ thiên cung, lấy các vật bồi táng của cung chủ đời thứ tư của thiên cung chúng ta, Vạn Độc Bất Diệt Đan! Có viên đan này, thì chắc chắn có thể giải được Hoạt Độc trên người cậu!”, Đại tôn trưởng nghiêm túc nói.

“Mộ thiên cung?”.

Hơi thở của Lâm Chính dường như

muốn nghẹn lại.

Đọc truyện chữ Full