Kiếm ý xuất hiện che khuất nước sông cuồn cuộn.
Nhát kiếm này vừa được tung ra dường như màn đêm hoàn toàn im ắng, ánh trăng cũng trở nên
mờ ảo, sao đầy trời cũng mờ đến mức không thấy.
Vô số ánh mắt run sợ nhìn nhát kiếm đáng sợ này.
'Thanh kiếm lớn chưa lao đến, kiếm thế đã đến gần, nghiền ép nền đất xung quanh Lâm Chính.
Đất đá bay tứ tung, bụi mù mịt.
Nhát kiếm này có thể chém cả con phố làm đôi. “AI”
Vài người đứng xem xung quanh đều hét lên. Rất nhiều người sợ hãi suýt vỡ mật.
Ngay cả Nguyên Tinh cũng sửng sốt khi nhìn thấy nhát kiếm.
“Hạ Kiếm Tâm... mạnh đến mức này từ lúc nào thế?”
Thảo nào ông ta có thể đánh bại Nguyên Tinh chỉ với một chiêu.
Nguyên Tinh tự nhận mình chắc chản không thể so được với thực lực này.
Mọi người ngước mắt nhìn, thanh kiếm lớn chém xuống.
Nhưng lúc này Lâm Chính bỗng động đậy.
Anh giơ ngón tay lên đỡ lấy thanh kiếm đang lao đến.
Ngón tay thon dài nhưng lại có một tia sáng lóe lên trên đầu ngón tay, tia sáng cực kỳ bắt mắt trong màn đêm tối tăm.
Vèo!
Ngón tay chạm vào thanh thủy kiếm đáng sợ đang lao đến.
Thủy kiếm bỗng chốc dừng lại.
Lưỡi kiếm cực lớn chạm vào ngón tay Lâm Chính, vô số kiếm khí xé tan tác mọi thứ xung quanh Lâm Chính, mặt đất xuất hiện từng vết nứt như bị móng vuốt sắc bén cào trúng.
Nhưng... thanh kiếm lớn đó không thể chém xuống thêm một phân nào.
“Cái gì?”
Dịch Tiên Thiên ngồi trong xe khiếp sợ suýt nữa lật cả người ra khỏi xe.
Đám người Nguyên Tinh cũng trợn to mắt, sau đó người nào cũng phản ứng lại, thốt lên từng tiếng vui mừng.
“Hay lắm!”
“Thần y Lâm uy vũ”.
“Giáo chủ vạn tuết”
Mọi người vui mừng khôn xiết, tâm trạng tuyệt vọng hoảng sợ vừa rồi lập tức biến mất, chỉ còn lại
sự ngưỡng mộ, tôn sùng với Lâm Chính.
Hạ Kiếm Tâm trợn to mắt, khó tin nhìn Lâm Chính.
“Cậu lại có thể chặn được nhát kiếm mạnh nhất của tôi bằng một ngón tay sao? Không! Tôi không tin! Tôi không tin!”
“Chắc chản là ảo giác! Chắc chăn là thế”.
“Cậu đang cố chấp! Cậu đang liều mạng! Cậu không thể nào đỡ được nhát kiếm này của tôi”.
“Đầu là giả! Chắc chắn là thế”.
Hai mắt Hạ Kiếm Tâm như sắp nổ tung, mặt mày nhăn nhó, khàn giọng gào thét, kiếm trong tay cũng điên cuồng chém ra.
Sức mạnh cả người đều đè chặt xuống.
Không hề giữ lại một chút nào.
Nhưng... cho dù ông ta có dùng sức đến mức nào cũng vô dụng...
Thanh kiếm cực lớn đó vẫn bị Lâm Chính đỡ được, khó có thể chém xuống dù chỉ nửa tấc.
Nước sông cuồn cuộn trên thân kiếm vẫn còn đang lưu động nhưng có thế nào cũng không chạm
được vào người Lâm Chính.
Hạ Kiếm Tâm sắp gục ngã.
Cuối cùng Lâm Chính dùng sức, ngón tay run lên.
Bùm!
Một lực thuần khiết nhưng kỳ lạ bùng nổ từ đầu ngón tay, ngay lập tức phá vỡ thanh kiếm khổng lồ.
Bụp!
Tay cầm kiếm của Hạ Kiếm Tâm bị nổ tung, máu tuôn ra khiến ông ta gần như sắp ngất luôn tại chỗ, ông ta chậm rãi rơi từ trên không trung.
Nguyên Tinh nhảy lên lao vào trong dòng nước, túm lấy Hạ Kiếm Tâm rồi “ném” lên bờ sông.
Thanh kiếm vỡ tan tành biến thành thác nước đổ xuống dòng sông.
Lâm Chính để hai tay sau lưng, đi từng bước đến chỗ Hạ Kiếm Tâm.
Lúc này da thịt toàn thân Hạ Kiếm Tâm đều nứt lìa, cánh tay phải đầy vết xước, xương cốt gãy vụn, cả người đã không còn nguyên vẹn.
Nguyên Tỉnh trợn to mắt khó tin nhìn vị Kiếm Hoàng ngày trước, đầu óc chấn động.
Có thế nào ông ta cũng không hiểu tại sao Hạ Kiếm Tâm... lại bị Lâm Chính giải quyết chỉ bằng một ngón tay...
“Chuyện của giáo chủ là sao vậy? Tại sao chỉ mới một thời gian không gặp mà thực lực của giáo chủ lại đáng sợ thế?”
Nguyên Tinh không hiểu nổi.
Thật ra Nguyên Tinh không biết sự cách biệt về thực lực giữa Hạ Kiếm Tâm và Lâm Chính không phải có thể nhận định bằng thời gian.
Hạ Kiếm Tâm không phục vì tu luyện gần một trăm năm của mình lại thua kém Lâm Chính, nhưng ông ta chưa từng nghĩ thứ ông ta phải đối mặt không phải là một thanh niên mới tu luyện hai mươi năm mà là một yêu nghiệt tái thế có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết.
Nhiều Lạc Linh Huyết như thế thì sao Hạ Kiếm Tâm thắng cho được?
Lâm Chính lạnh nhạt nhìn Hạ Kiếm Tâm.
Lúc này khóe môi Hạ Kiếm Tâm còn co giật, không thể động đậy được nữa, ông ta cảm nhận được ngón tay lúc nãy của Lâm Chính còn có thể đánh đứt cả gân mạch trên người ông ta...
“Tại... tại sao..”, Hạ Kiếm Tâm khó khăn mở miệng, mắt trợn to như muốn nhìn rõ nguyên nhân.
“Muốn sống không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi. “Cậu... có... ý gì..”, Hạ Kiếm Tâm khó khăn nói.
“Ông muốn sống thì gật đầu, tôi có thể cứu ông nhưng sau này... ông phải trung thành với tôi”, Lâm Chính nói.
“Không... thể... bảo Hạ Kiếm Tâm tôi khuất phục trước tên nhóc... còn hôi sữa như... cậu... tôi thà chết”, Hạ Kiếm Tâm cố hết sức nói.
Lâm Chính lắc đầu rồi lấy một cây châm bạc ra, phóng qua lấy mạng Hạ Kiếm Tâm.
Nhưng lúc này, Nguyên Tỉnh vội bước đến chắp. tay lại: “Giáo chủ, giữ lại mạng của ông ta đi, người này có tác dụng lớn”.