Két kétI
Âm thanh bánh xe cọ sát với mặt đất khi bánh xe lướt qua các góc cua vang vọng khắp con phố.
Dịch Tiên Thiên lái xe lao ra ngoài thành phố hệt như kẻ điên.
Ông ta có chuyến bay vào lúc mười rưỡi nhưng bây giờ mà đến sân bay chắc chản là tự chui đầu
vào lưới.
Muốn sống thì phải ngay lập tức chạy khỏi thành phố.
Có thế nào Dịch Tiên Thiên cũng không ngờ Kiếm Hoàng - Hạ Kiếm Tâm lại không phải là đối thủ của thần y Lâm ở Giang Thành, bị thần y Lâm đánh bại dễ dàng.
Thần y Lâm này đáng sợ quá rồi nhỉ?
Dịch Tiên Thiên run rẩy, đạp chân ga hết cỡ.
Việc quan trọng nhất bây giờ là chạy trốn.
Hạ Kiếm Tâm đã bị đánh bại, Dịch Tiên Thiên lại là một thương nhân tay trói gà không chặt.
Ở trong Giang Thành, Lâm Chính có thể tùy ý xử trí ông ta, nếu còn không đi e là sẽ tan xác ở đây.
“Hay cho thần y Lâm, không ngờ lại giấu kỹ như thế. Hừ, đợi tôi về báo cáo với Thương Minh, để Thương Minh dùng thủ đoạn đặc biệt, đảm bảo cậu sẽ thành khói bụi”.
Dịch Tiên Thiên thầm nghiến răng mắng.
Lần này ông ta thất bại thảm hại rồi.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có hai chiếc xe lao ra từ ngã tư phía trước, sau đó dừng lại giữa đường.
Dịch Tiên Thiên thở hổn hển, vội vàng phanh xe lại.
Bánh xe ma sát với nền đất kéo theo một đường bánh xe màu đen rất dài, âm thanh chói tai lại vang lên.
Nhưng Dịch Tiên Thiên không dừng lại mà đánh vô lăng để đuôi xe di chuyển trên mặt đất, đầu xe xoay một vòng, đuôi xe cắt ngang hoàn hảo chuyển đầu xe, sau đó đạp mạnh chân ga chạy trốn.
Dịch Tiên Thiên cũng không ngốc.
Ông ta có thể nhìn ra hai chiếc xe đột nhiên chặn đầu đường chắc chắn là xe của Lâm Chính.
Anh đã đuổi đến rồi. Nhanh quá!
Không hổ là bá chủ Giang Thành, e là ở đâu cũng có tai mắt của Lâm Chính.
Dịch Tiên Thiên hãi hùng khiếp vía, liều mạng lái xe đi.
Nhưng ông ta chuyển hướng không lâu thì lại có hai chiếc xe nữa xuất hiện ở ngã tư phía trước chặn đường lại.
“Khốn kiếp!”
Dịch Tiên Thiên nổi giận, lại đánh vô lăng chuyển hướng định chạy vào các con hẻm.
Thế nhưng lần này ông ta vừa chuyển hướng thì lập tức giãm chân phanh, chiếc xe dừng lại.
Sắc mặt ông ta tái nhợt, mắt trợn trừng, ngây ngốc nhìn người xuất hiện ở đầu xe.
Không ai khác chính là Lâm Chính.
Dịch Tiên Thiên ngây người một lúc lâu, sau đó sang số định rời đi nhưng khi ông ta nhấn số rồi nhấn ga, chiếc xe lại không dịch chuyển.
Đăng sau cũng có không ít người, đều là các cao thủ Đông Hoàng Giáo, một người trong đó lấy tay đè chặt phần đuôi xe xuống khiến chiếc xe không thể di chuyển.
Tim Dịch Tiên Thiên đập thình thịch, cảm giác ớn lạnh bao trùm.
Phía sau đều có cao thủ bao vây chặn đường, Dịch Tiên Thiên đã như chim nhốt trong lồng, khó mà cất cánh bay lên...
“Ông Dịch, có chuyện gì mà đi vội thế? Không chào tôi một tiếng sao?”
Lâm Chính bước đến cạnh cửa xe, châm điếu thuốc nhàn nhã hỏi.
“Thần y Lâm... chẳng có gì để nói cả. Hôm nay tôi đã rơi vào trong tay cậu”, Dịch Tiên Thiên hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, không để lộ ra vẻ sợ hãi và hoảng loạn.
Ông ta chủ động bước xuống xe, cũng châm một điếu thuốc, nhưng tay châm điếu vẫn hơi run.
“Thần y Lâm, chuyện này cứ cho qua nhé, bảo người của cậu tránh ra, sau khi về, tôi sẽ chủ động nói với Thương Minh rằng tôi không làm gì với Dương Hoa của cậu cả, sau này cậu đi đường dương quan của cậu, tôi đi cầu độc mộc của tôi, cậu thấy thế nào?”, Dịch Tiên Thiên khàn giọng nói.
Thế nhưng Lâm Chính không đáp lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào ông ta.
Dịch Tiên Thiên hơi nheo mắt, nghiến răng nói: “Nếu cậu vẫn chưa hài lòng thì thế này được không? Tôi sẽ tiến cử với cấp trên để Dương Hoa của cậu gia nhập vào Thương Minh, thế nào? Đây là chuyện mà rất nhiều người còn chẳng dám mơ ước, là cơ hội ngàn năm có một. Có tôi tiến cử, Dương Hoa gia nhập vào Thương Minh hoàn toàn không thành vấn đề. Như thế chắc cậu hài lòng rồi nhỉ?”
Nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu.
“Như thế vẫn chưa đủ à?”, Dịch Tiên Thiên trở nên lo lắng.
“Nếu như thế thật thì dĩ nhiên đã đủ rồi, nhưng ông Dịch này, chúng ta đều không phải là trẻ con, mấy lời dỗ dành trẻ con này ai mà tin được chứ?”, Lâm Chính cười nói.
Dịch Tiên Thiên sửng sốt, sau đó lại nói: “Vậy... cậu muốn thế nào?”
“Dương Hoa và Thương Minh không thù không oán nhưng lần này Thương Minh lại chủ động khiêu khích tôi. Vậy giữa chúng ta là kẻ thù không đội trời chung, tôi trước giờ chỉ có một cách đối đãi với kẻ thù thôi”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó giơ tay lên.
Người bên cạnh lập tức đưa một con dao ngắn đến.
Dịch Tiên Thiên khiếp sợ đến mức mặt mũi tái mét, run rẩy lùi về sau.
Nhưng chưa lùi được mấy bước, mấy người Đông Hoàng Giáo ở phía sau đã giữ chặt Dịch Tiên
Thiên lại, đè cả người ông ta xuống đầu xe.
“Thần y Lâm, cậu muốn làm gì? Buông tôi ra! Mau buông tôi ra!”, Dịch Tiên Thiên vùng vẫy.
Nhưng không có tác dụng.
Sao ông ta có thể đánh lại được cao thủ Đông Hoàng Giáo chứ?
“Dịch Tiên Thiên, con người tôi làm việc gì cũng không thích dây dưa, ông không cho tôi con đường sống, dĩ nhiên tôi cũng sẽ không cho ông đường sống. Bây giờ tôi lấy đầu ông xuống, sau đó gửi đến Thương Minh xem như thư tuyên chiến của tôi. Sau ngày hôm nay, Thương Minh và Dương Hoa sẽ thành kẻ thù không đội trời chung”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu là đồ ngu à? Cậu cho rằng Dương Hoa là cái thá gì? Dám đối đầu với Thượng Minh hả? Tên họ Lâm kia, đầu óc cậu chứa toàn phân hay sao vậy? Điều tra kỹ thông tin về Thương Minh đi đãt! Cậu đang thách đấu với thần linh, lấy trứng chọi đá đấy, cậu sẽ chết rất khó coi, tôi dám chắc”, Dịch Tiên Thiên hét toáng lên.
“Cho dù chết khó coi thế nào cũng chẳng quan trọng nữa, ít nhất ông phải chết trước mặt tôi”.
Lâm Chính bước đến gần hơn, khàn giọng nói, sau đó cầm con dao lên định đưa đến gần Dịch Tiên Thiên.
Dịch Tiên Thiên sợ hãi đến mức sắp tè ra quần, thấy không dọa được Lâm Chính, ông ta chỉ đành gào lên: “Dừng lại! Đừng giết tôi! Tôi có tin tức quan trong nói cho câu biết”.
Vừa dứt lời, con dao sắp đâm vào cổ Dịch Tiên thiên lập tức dừng lại.
“Thông tin quan trọng gì?”