Không ngờ người nhà họ Lâm lại đến sớm như vậy, đúng là khiến người ta bất ngờ.
“Xem ra nhà họ Lâm rất coi trọng trận quyết đấu này!".
“Có cần thiết không? Nhà họ Lâm thắng chắc rồi! E là thần y Lâm kia không biết chỗ dựa phía sau Lâm Cốc là ai, cậu ta dám thăng Lâm Cốc?”.
“Không phải sao, thắng Lâm Cốc cũng chết, không thắng Lâm Cốc cũng phải chết! Nếu là tôi, tôi sẽ không hẹn quyết chiến sinh tử với Lâm Cốc làm gì”.
“Cậu ta đánh với ai trong nhà họ Lâm không được, cứ phải chọn Lâm Gốc..”.
“Còn trẻ tuổi hăng máu, không biết Yên Kinh nơi này quá thâm sâu”.
“Phải đấy!".
Trên đường đi, người lên núi nhìn đội xe hào hoa của nhà họ Lâm, nhao nhao chỉ trỏ.
Càng bất ngờ hơn là dọc đường đi còn gặp được một vài nhân vật lớn siêu phàm.
“Đó là xe của người nhà họ Hạ ở Yên Kinh! Ể? Hình như tôi nhìn thấy ông cụ Hạ ngồi ở trong xel”.
“Cái gì? Ông cụ Hạ Quốc Hải đích thân đến đây luôn sao? Ông ấy đến đây làm gì?”.
“Nghe nói ông ấy không ưa gì nhà họ Lâm, từ một năm trước sau khi dừng tất cả hợp tác với nhà họ Lâm, hình như nhà họ Hạ đã vạch rõ giới hạn với nhà họ Lâm”.
“Tôi nghe người ta nói, hình như sau lưng nhà họ Hạ có bóng dáng của Dương Hoa”.
“Nhìn kìa! Đó là Phương Hồng! Ông ta cũng đến đây rồi..".
“Người đã về hưu đó sao? Dù không còn thực quyền, nhưng học trò của ông ta vẫn trải rộng khắp 'Yên Kinhl”.
“Ông ta đến cũng không có gì lạ, Phương Thị Dân con trai ông ta là cấp dưới của thần y Lâm, ông ta có thể bỏ lỡ trận quyết đấu này được sao?”
“Đúng vậy”.
Mọi người kinh ngạc không thôi, xì xâm bàn tán.
Trừ nhà họ Hạ và Phương Hồng ra, nhà họ Lương ở Yên Kinh, thế gia Tư Mã, nhà họ Long và các danh môn vọng tộc khác cũng đến.
Hơn nữa, các võ quán lớn ở Yên Kinh cũng có phái người đến xem chiến, đại diện trong số đó là Thượng Võ Quán của nhà họ Hoäc nổi tiếng ở Yên Kinh.
“Thật náo nhiệt!”.
Xe của Hiệp hội Võ thuật dừng ở trên đỉnh núi, Giang Nam Tùng hội trưởng mới của hiệp hội xuống xe, nhìn đám người xung quanh, không nhịn được nhếch khóe miệng.
“Hội trưởng, tôi đề nghị ông nên ngăn cản trận quyết đấu này kịp thời thì tốt hơn. Thần y Lâm là thanh niên thiên tài hiếm có trong nước, trận đấu này cậu ấy chắc chắn sẽ thua. Nếu để cậu ấy chết trong trận đấu này thì sẽ là một tổn thất lớn cho giới võ thuật trong nước. Ông cũng biết đấy, bây giờ đám người ngoại quốc xung quanh lại bắt đầu ngứa tay ngứa chân, nếu chúng ta có thiếu niên anh hùng như thần y Lâm trợ giúp, đối phó với đám người đó sẽ dễ dàng hơn", Ngô Khai Sầu nay đã bị giáng chức làm phó hội trưởng không khỏi đè thấp giọng nói.
“Ngô Khai Sầu, chú ý lời nói cử chỉ của ông!".
Giang Nam Tùng đột nhiên quay đầu, nghiêm túc nhìn ông ta.
Ngô Khai Sầu sửng sốt.
Giang Nam Tùng lại nói: “Bây giờ ông đang ở thời kỳ khảo sát, ông quên mất sai lầm mình phạm phải rồi sao?”.
Ngô Khai Sầu tái mặt, không nói gì nữa.
Giang Nam Tùng không biểu lộ cảm xúc: “Đám hề ngoại quốc đó căn bản không cần phải lo nghĩ. Chúng ta đường đường là một nước lớn, nhân tài tê tựu, còn lo không chọn được người giải quyết đám hề đó sao? Huống hồ, thần y Lâm chỉ giỏi y, dù có là y võ cũng không phải võ giả thuần túy. Nếu để đám hề đó biết, bọn họ sẽ chỉ chê cười nước chúng ta không có người!”.
Ngô Khai Sầu há miệng, không còn lời nào để nói.
Một vài người nhận ra Giang Nam Tùng, tiến tới chắp tay chào.
“Ôi, hội trưởng Giang, chào ông!”.
“Trận quyết đấu hôm nay dẫn ông tới đây đấy sao.
“Đã lâu không gặp, rất vui được gặp ông”.
Lúc này, một số người thân phận đặc biệt cũng tiến tới.
“Hội trưởng Giang!”, một trong số họ chắp tay cười nói.
Bọn họ nghiêng đầu, ai cũng sững sờ, vội nghiêm túc hẳn lên.
“Hóa ra là ông Lâm Phi Anh? Ông Lâm, đã lâu chúng ta không ngồi xuống uống một ly rồi nhỉ", Giang Nam Tùng cười ha ha, như gặp được người quen cũ, tràn đầy hứng thú trò chuyện với nhau.
Nhìn đến đó, không ít người nhíu mày.
Hiệp hội Võ thuật là bên công chứng cho trận đấu hôm nay.
Bây giờ nhìn thấy hội trưởng Hiệp hội Võ thuật Giang Nam Tùng nói chuyện thân thiết với người nhà họ Lâm như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, thần y Lâm lần này tiêu rồi.
Công chứng, chỗ dựa và vô số người đến hiện trường xem chiến đều là người bên phía nhà họ Lâm.
Thần y Lâm lấy cái gì để đấu?
Trận quyết đấu này đã không còn gì phải đắn đo thấp thỏm nữa.
“Ông nội..”, ở bên này, Hạ Thu Ân đầy lo lắng
“Đừng sợ, nhiều người đến đây như vậy cũng không phải ai cũng hướng tới nhà họ Lâm và Hiệp. hội Võ thuật, ông nghĩ có lẽ Giang Nam Tùng không đến nỗi điên rồ đến mức thiên vị nhà họ Lâm trước mắt nhiều người như vậy. Làm thế không chỉ tổn hại danh dự của Hiệp hội Võ thuật, mà ông ta sẽ còn bị võ giả trên toàn quốc lên án!”, Hạ Quốc Hải nói.
Hạ Thu Ân khẽ gật đầu, nhưng gương mặt vẫn có vẻ lo lắng.
Lúc này, ở lối vào vang lên tiếng xôn xao.
Mọi người ngước mắt nhìn lên, lập tức phát ra tiếng hoan hô.
Trác Thần Võ đứng thứ năm trên bảng xếp hạng và một ông lão bước lên đỉnh núi Yên Long.
“Là Trác Thần Võ, thiên kiêu hạng 51”.
“Đúng là khí chất bức người
“Đây là thiên kiêu hạng 5! Không tầm thường!".
“Nghe nói thiên kiêu xếp trong top 20 cứ năm người là một nấc thang, giữa các nấc thang là một khoảng cách rất lớn. Top 5 là cấp độ mạnh nhất, thực lực của bọn họ đã có thể đại diện cho đỉnh cao. các thanh niên tài tuấn trong nước, thậm chí là đỉnh cao võ thuật! Năm vị thiên kiêu đó e là đủ để nghiền ép tất cả người trong võ đạo!”.
“Tôi nghĩ Lâm Cốc so chiêu với cậu ta cũng chưa chắc có thể thắng”.
Nhiều người ở hiện trường gật đầu, nhìn Trác Thần Võ bằng ánh mắt khâm phục và kính ngưỡng.
Nhưng nhiều người chú ý đến ông lão ở bên cạnh hắn hơn.
Ông lão đó ăn mặc giản dị, để râu và tóc dài màu muối tiêu, cả người trông gọn gàng nhưng
cũng quê mùa, không hề bắt mắt.
Tuy vậy, nhiều người chú ý đến tư thế đứng và thái độ của Trác Thần Võ đối với ông lão.
Chỉ có hai chữ: cung kính!
Nhiều người cực kỳ kinh ngạc.
Ông lão đó là ai mà có thể khiến thiên kiêu hạng 5 tỏ vẻ cung kính như vậy?
Chẳng lẽ lại là một nhân vật lớn nào đó ra mặt?
Người nhà họ Lâm nhìn thấy Trác Thần Võ và ông lão đó đến, lập tức tươi cười nghênh đón. Lâm Phi Anh có vẻ như quen biết ông lão đó, trò chuyện rất vui vẻ, nhưng sắc mặt Trác Thần Võ lại không tốt lảm.
Một số người xem náo nhiệt nhìn thấy cảnh đó đều không khỏi lắc đầu.
“Thần y Lâm còn đánh đấm gì nữa? Hiệp hội Võ thuật, Trác Thần Võ và một nửa thế tộc hào môn ở 'Yên Kinh đều đứng về phía nhà họ Lâm, làm sao thần y Lâm thắng nổi? Về mặt khí thế đã bị áp đảo, tình thế này không thắng được đâu!".
“Nếu thần y Lâm chạy trốn ngay bây giờ thì có lẽ còn có thể giữ được một mạng. Cùng lắm danh tiếng hơi xấu một chút, nhưng trước mạng sống thì danh tiếng có là gì? Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đun!”.
“Nhưng với tính cách của thần y Lâm chắc chắn sẽ không chạy trốn đâu”.
“Chỉ hi vọng cậu ta thức thời một chút, anh tài trẻ tuổi như vậy mà chết ở đây thì tiếc lắm!”.
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Với tình hình này thì Lâm Chính không thể nào xoay chuyển được nữa.
Không liên quan đến thắng thua. Chỉ cần anh đến là đã thua rồi! Tim mọi người đập mạnh, lặng lẽ chờ đợi.
Lúc này, một chiếc xe Volkswagen lái đến đỉnh núi.
Một người nhà họ Lâm thấy vậy vội vàng chạy lên mở cửa xe.
Sau đó, một ông lão mặc áo thời Đường màu đỏ xuống xe.
“Đó là Lâm Cốc!”.
Một trong hai nhân vật
chính đã đến!