TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2074 ĐÓ KHÔNG PHẢI THẦN Y LÂM THÌ LÀ AI?

Hôm nay Lâm Cốc rất đặc biệt!

Dù ông ta vẫn tóc bạc râu trắng, vóc người gầy gò, nhưng mặt mày hồng hào, thần thái sáng sủa. Nhất là đôi mắt lõm sâu, dường như có tia sáng vàng lóe ra ở trong đó, không phải ánh mắt của một ông lão bảy tám mươi tuổi.

Các cao thủ âm thầm cảm nhận khí tức xung quanh Lâm Cốc.

Không lâu sau, vô số cao thủ kinh ngạc. Không có!

Xung quanh Lâm Cốc không có bất cứ khí tức nào.

“Sao lại như vậy? Lâm Cốc lại không có chút khí tức nào ở trên người? Chẳng lẽ... tu vi võ thuật của ông ta đã mất hết rồi?”.

“Tuyệt đối không thể nào! Võ duyên vô cớ sao có thể mất hết tu vi? E là... chỉ có một nguyên nhân!”.

“Phản Phác Quy Chân?”.

Đám đông xung quanh vang lên tiếng hít ngược. Tất cả mọi người đều bị bốn chữ đó dọa sợ.

Đó là cảnh giới gì, hễ là người ở giới võ thuật lâu một chút đều biết rõ.

“Không thể nào..”, Hạ Quốc Hải ở bên này cũng sững sờ, hai mắt thất thần.

“Ông nội, Phản Phác Quy Chân là sao?”, Hạ Thu Ân vội hỏi.

“Một loại cảnh giới. Mặc dù ông không phải người trong võ đạo, nhưng cũng từng nghe tới. Nghe nói trình độ võ thuật của người đạt đến cảnh giới đó mạnh đến mức không thể hình dung, có lẽ Lâm Cốc nay đã không còn giống với xưa”, Hạ Quốc Hải nói.

“Sao bỗng dưng Lâm Cốc lại tiến vào cảnh giới Phản Phác Quy Chân?”.

“Không rõ, ông đoán là do nhà họ Lâm đã tăng cường sức mạnh cho ông tai”.

“Tăng cường sức mạnh? Ông nội, điều đó nghĩa là sao?”.

“Nó tượng tự như uống thuốc hoặc châm cứu.

“Nó tượng tự như uống thuốc hoặc châm cứu. Cháu cũng biết cuộc thi thể thao có vài người tiêm chất kích thích trái với tinh thần thể thao để giành chiến thẳng, có lẽ Lâm Cốc cũng có hành động tương tự. Chắc cháu cũng từng nghe tới người nhà họ Lâm hiểu biết về y thuật chứ?”.

“Cháu từng nghe nói, nhưng không biết trình độ y thuật của bọn họ ở cấp bậc nào, có lẽ không bằng được thần y Lâm".

“Thế thì chưa chắc”, Hạ Quốc Hải đột nhiên nói.

Lời này làm Hạ Thu Ân sửng sốt: “Chưa chắc? Ông nội, chẳng lẽ bọn họ... còn có y thuật cao hơn Chủ tịch Lâm?”.

“Ông không rõ, nhưng y thuật của nhà họ Lâm cao thâm khó dò. Đây là chuyện mà rất nhiều người ở Yên Kinh đều không biết, nhà họ Lâm có thể nói là ngọa hổ tàng long. Những gì cháu nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

“Vậy... ông nội, vậy phải làm sao? Chủ tịch Lâm sẽ thua sao?”, Hạ Thu Ân sốt ruột đến mức nước mắt tuôn rơi.

Nhưng giờ phút này Hạ Quốc Hải cũng không làm được gì, chỉ đành liên tục thở dài: “Chuyện đến nước này, chúng ta không thay đổi được gì, đành nghe theo số mệnh vậy!”.

Hạ Thu Ân che miệng, vành mắt đỏ lên.

Hiện trường có không ít người đến kéo đến, nhà họ Phúc cũng có, trừ bọn họ ra còn có vài nhân vật lớn.

Vài người trong đó khiến cho Giang Nam Tùng cũng phải kinh ngạc. Thế nhưng, rõ ràng những nhân vật lớn đó không thích bị người khác quấy nhiễu, tỏ ý Giang Nam Tùng đừng đến gần, một mình tìm nơi vắng vẻ ngồi xuống, yên tĩnh đợi trận quyết đấu bắt đầu.

Hiệp hội Võ thuật lập ra quy định, cấm phát

sóng trực tiếp trận quyết đấu lần này.

Dù sao ngày nay thần y Lâm cũng có thể nói là người rất nổi tiếng, nếu phát sóng trực tiếp, thần y Lâm thua sẽ sinh ra dư luận rất lớn, cho nên ở khu vực núi Yên Long hôm nay đã bị chặn hết sóng.

“Sắp đến giờ rồi!".

Lúc này, không biết là ai hô lên.

Tất cả mọi người hồi hộp.

“Tôi thấy cậu ta bị dọa sợ không dám đến nữa rồi”.

“Đom đóm không biết trời cao đất dày, sao có thể so với ánh trăng?”.

“Thời gian một đêm cũng đủ để cậu ta tìm hiểu về năng lực của ông Lâm Cốc, chắc là sợ rồi”.

“Ha ha ha...

Xxung quanh vang lên tiếng cười giễu và châm chọc của đám đông.

Giang Nam Tùng mỉm cười không nói, yên tĩnh chờ đợi.

Nếu đến giờ mà Lâm Chính không xuất hiện, ông ta sẽ phán Lâm Cốc thẳng. Theo ước định sinh tử giữa hai người họ, ông ta sẽ ra thông báo treo thưởng cho người của giới võ thuật trong cả nước truy nã Lâm Chính!

Trận quyết đấu sinh tử trang nghiêm thần thánh, không ai có thể khinh thường.

Bất kể là ai làm trái quy tắc quyết đấu sinh tử đều sẽ bị võ giả trên cả nước bao vây tấn công.

“Sao tên nhóc đó còn chưa đến?”, vẻ mặt của Phương Hồng cũng không được tự nhiên, nhìn đồng hồ trên tay.

Lâm Cốc cười nhạt, đi thẳng đến bãi đất trống ở giữa đỉnh núi, nhìn đám người náo nhiệt ở xung quanh, hét to: “Thần y Lâm đâu? Vì sao vẫn chưa xuất hiện? Định bỏ cuộc rồi sao?”.

Chỉ còn một phút nữa thôi.

“Lễ nào cậu ta thật sự bỏ cuộc rồi sao?”.

Ting ting.

Đúng lúc đó, hai tiếng còi vang lên ở đường núi, sau đó một chiếc xe Geely bình thường lái đến đỉnh núi.

So với số xe sang tụ tập trên đỉnh núi thì nó không có gì nổi bật, nhưng lúc này nó lại thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Bởi vì khi cửa xe mở ra, người bước xuống là một thanh niên vô cùng tuấn tú, gương mặt như thiên thần.

Đó không phải thần y

Lâm thì là ai?

Đọc truyện chữ Full