Hiện trường im lặng như tờ. Vô số ánh mắt đổ dồn sự tập trung lên anh.Có không ít người còn nín thở. Tất cả đều nhìn chăm chăm người thanh niên trước mặt.
Cùng Lâm Chính bước xuống xe còn có Băng Thượng Quân và Chiêm Nhất Đao. Chiêm Nhất Đao vì không muốn bại lộ thân phận, khiến kẻ địch chú ý nên đã đeo mặt nạ. Băng Thượng Quân chẳng cần che giấu điều gì, mọi người lập tức nhận ra anh ta.
“Thiên kiêu Băng Thượng Quân sao?”
“Sao anh ta lại đi cùng thần y Lâm vậy?”
“Bọn họ có quan hệ thế nào?"
Có không ít người kêu lên. Không ai hiểu. Có những người tinh ý phát hiện ra thái độ của Băng Thượng Quân trước Lâm Chính vô cùng khúm núm, không dám khoa trương. Điều này khiến rất nhiều
người cảm thấy kinh ngạc.
Lâm Chính nhìn một lượt rồi dừng lại ở Ngô Khai Sầu và Giang Nam Tùng. Sau đó anh bước tiếp.
“Đứng lại”, đột nhiên có tiếng hô vang.
Lâm Chính khựng người. Họ phát hiện ra một ông cụ đứng bênh cạnh Trác Thần Võ.
“Các hạ là ai?", Lâm Chính khá bất ngờ.
“Thần y lâm, vị này là sư phụ của tôi”, Trác Thần Võ bước lên, ngạo nghề giới thiệu.
Dứt lời, cả hiện trường sục sôi: “Cái gì? Là sư phụ của Trác thiên kiêu sao...vậy có phải là...Võ Hoàng?”
“Ôi trời ơi! Ông ấy chính là Võ Hoàng Tiết Sùng Lầu - sư phụ của Trác Thần Võ sao? Một cao thủ hàng đầu của nhiều năm trước.."
“Bảo sao mà trông quen thế, trước đây tôi từng có may mắn được gặp mặt. Không ngờ hôm nay lại được gặp lại ở đây”.
“Thật ghê gớm”.
Cả hiện trưởng bùng nổ, vô số người nhao nhao lên bàn tán. Lâm Chính chau mày, nhìn người đàn ông bằng vẻ tò mò. Chiêm Nhất Đao thì có biệt hiệu là thần đao. Ông cụ này lại có biệt hiệu là Võ Hoàng...Giờ xưng hô cũng gớm nhỉ.
“Ông có gì chỉ giáo không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Người thanh niên, nghe nói hôm qua cậu và đồ đệ của tôi xảy ra xung đột, có phải không?”, Võ Hoàng Tiết Sùng Lầu hỏi bằng vẻ vô cảm.
“Sao thế? Ông ra mặt thay cho đệ tử của mình à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Đệ tử của tôi y võ chưa tinh thông, nếu như bị chịu thiệt thì cũng là chuyện của cậu ấy. Thế nhưng điều đó cũng liên quan tới danh tiếng của tôi nên tôi không thể làm ngơ được. Hôm qua, sau khi cậu ấy tới tìm cậu, khi về mười đầu ngón tay đều bị chặt cả. Chắc là do cậu làm đúng không?”, Võ Hoàng hừ giọng.
Dứt lời, cả không gian lập tức lắng xuống. Mười ngón tay bị chặt sao? Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Trác Thần Võ. Lúc này họ mới phát hiện ra tay hắn được quấn băng chặt kín. Rõ ràng là mười đầu ngón tay bị thương nặng, vết thương không thể nào hồi phục nhanh như vậy được.
Trách Thần Võ tái mặt, vô thức thu tay về. Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám đông thất kinh.
'Trác Thần Võ và thần y Lâm đã giao đấu với nhau sao? Hơn nữa còn bị chặt cả 10 ngón tay?
Đó là thiên kiêu thứ 5 đấy. Vậy mà bị chặt cả 10 ngón tay... Thần y Lâm đáng sợ như vậy à? Có rất nhiều người không dám tin.
Lâm Chính chỉ khẽ gật đầu: “Đúng là giữa tôi và anh ta có chút hiểu lầm. Có điều tôi nghĩ đồ đệ của ông cũng rút ra bài học rồi. Vậy thì hiểu lầm coi như được giải quyết".
“Vậy thì tốt rồi. Vậy còn danh tiếng của tôi bị tổn hại. Cậu định tính như thế nào đây?”, Võ Hoàng lạnh giọng.
“Ông muốn tôi làm thế nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Rất đơn giản".
Võ Hoàng chỉ vào Lâm Chính: “Cậu lập tức quỳ xuống, khấu đầu 9 cái, lớn tiếng nhận tội thì chuyện này coi như xong”.
Dứt lời, cả hiện trường bàng hoàng. Bắt thần y Lâm lạy trước đám đông à? Sao mà anh có thể làm được.
“Ha ha, thú vị đấy”, người của nhà họ Lâm bật cười. Có không ít người qua lại với nhà họ Lâm cũng vui vẻ xem kịch hay.
“Đây chẳng phải là ông đang gây hấn với người khác sao? Dựa vào cái gì mà thần y Lâm phải quỳ trước mặt ông?”, Hạ Quốc Hải không nhịn được bèn đứng ra.
“Ông là ai?”, Võ Hoàng liếc nhìn Hạ Quốc Hải và hỏi.
“Đây là ông Hạ Quốc Hải của nhà họ Hạ ở Yên Kinh. Dù không phải là một võ giả nhưng cũng là người có thế lực ở đây”, Lâm Phi Anh chắp tay sau lưng và giải thích.
“Đã không phải là võ giả thì ngậm miệng lại! Còn nói nhiều là lão phu sẽ giết ông đấy”, Võ Hoàng hừ giọng.
“Ông..”, Hạ Quốc Hải tức lắm định nói thêm gì đó nhưng Lâm Chính đã ngăn lại.
“Ông Hạ, ông cứ bình tĩnh ngồi xuống, chuyện này tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính khẽ nói.
“Cậu Lâm...”, Hạ Quốc Hải khẽ gọi. Nhưng thấy vẻ kiên định của Lâm Chính thì ông ta lập tức bặm môi và gật đầu.
Lương Huyền Mi cũng định lên tiếng, tuy nhiên nhìn thấy đến Hạ Quốc Hải còn phải hạ mình thì cô †a cũng đành phải ngồi yên. Dù sao thì cũng là
chuyện của anh, Lương Huyền Mi cũng không quen biết nhiều nên cả nhà họ Lương cũng chẳng giúp được gì cho anh hết...
Đám đông xôn xao. Điều đó chẳng ảnh hưởng gì tới Tiết Sùng Lầu. Ông ta hờ hững nhìn Lâm Chính và chờ đợi quyết định của anh.
“Ông cụ, giống như những gì ông Hạ vừa nói, có phải là ông đang gây hấn với người khác không? Tại sao tôi phải quỳ trước mặt ông?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Cậu chặt tay đệ tử của tôi, khiến tôi mất thể diện, đương nhiên tôi phải đòi lại. Người trẻ này, tôi đang cho cậu cơ hội duy nhất đấy. Nếu cậu không quỳ xuống thì hôm nay tôi phải xử cậu ở đây thôi. Cuộc quyết đấu giữa cậu và Lâm Cốc khỏi phải tiến hành nữa, lão phu sẽ xử cậu trước”, Tiết Sùng Lầu hừ giọng.
Dứt lời, không ít người tái mặt. Võ Hoàng đích thân ra tay? Thần y Lâm chết chắc rồi. Vô số người hoang mang. Họ cảm thấy lo lắng cho Lâm Chính.
Nhưng anh vẫn vô cùng bình tĩnh: “Ông chắc chứ?”
“Cậu mau quyết định đi. Quỳ hay là không?”, Võ Hoàng hừ giọng. “Không quỳ? Nếu ông
muốn ra tay thì tới đi”.