"Không thể nào...”
Khổng Hăng Xuân ngồi trên xe lăn, sững sờ trợn tròn mắt, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn vô cùng kinh hoàng.
Những người còn lại cũng chết lặng.
"Sao có thể chứ? Hai cao thủ tuyệt thế bên cạnh ông Khổng... vậy mà lại không phải là đối thủ của thần y Lâm sao?", Lâm Phi Anh cũng thấy khó tin.
Ông ta đã nghe nói về hai người này!
Nghe nói, hai người này đã đi theo Khổng Kỳ Thánh suốt bốn mươi năm, Khổng Hằng Xuân có danh hiệu là Khổng Kỳ Thánh, cả đời chuyên tâm nghiên cứu thuật đánh cờ, hai người này muốn dựa vào cờ để học võ, tu luyện ở cấp bậc võ học cao hơn.
Đến nay, võ thuật của hai người đã đạt tới một trình độ không thể diễn tả bằng lời, cũng đã đạt tới đỉnh cao không thể miêu tả
Đặc biệt là trong vài năm qua, cả hai đã theo Khổng Hằng Xuân vào Nam ra Bắc, đánh bại rất nhiều cao thủ mạnh trên thế giới, hơn nữa còn giành chiến thắng một cách dễ dàng.
Theo lý mà nói, nếu hai người cùng nhau ra tay, cho dù không giết được thần y Lâm thì ít nhất cũng có thể dây dưa kéo dài thời gian, cho dù thua cũng sẽ không thua thảm hại mới đúng!
Nhưng tại sao bây giờ... bọn họ lại chết ngay tại chỗ?
Là bởi vì thực lực của bọn họ quá kém... hay vì thần y Lâm quá mạnh?
Không ai có thể hiểu nổi...
Hai người này đã chết, không còn ai có thể ngăn được thần y Lâm.
Lâm Chính hơi nghiêng đầu nhìn về phía Khổng Hãng Xuân.
Lúc này, Khổng Hằng Xuân không còn bình tĩnh nữa.
Lâm Chính tiến lên một bước, đi thẳng về phía đó.
Người trên đường không ai dám ngăn cản anh.
Mọi người nhìn Lâm Chính với ánh mắt đầy sợ hãi và bàng hoàng.
Cứ như nhìn thấy ma quỷ!
Lâm Chính không bị cản trở.
"Dừng... dừng lại!"
Giang Nam Tùng sốt ruột, lập tức hét lên. Nhưng Lâm Chính không thèm để ý đến ông ta. Bụp bụp bụp!
Lúc này, một đám đông chạy đến bên cạnh Khổng Hăng Xuân, bao vây bảo vệ ông ta.
Thoạt nhìn, đều là người nhà họ Lâm.
"Thần y Lâm, chúng ta cần nói chuyện!", Lâm Phi Anh nghiêm túc nói.
"Tôi không có gì nói với các người, tôi khuyên ông lập tức tránh ra, nếu không ông sẽ chết trước Khổng Hằng Xuân đấy”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thần y Lâm! Ông Khổng là ân nhân của nhà họ Lâm, nếu cậu muốn động vào ông Khổng, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không ngồi yên. Có điều, tôi thấy chuyện này cũng không cần thiết phải phát triển đến bước đường này, sao không bình tĩnh nói chuyện với nhau, giải quyết êm đẹp chuyện này trước đã? Nếu cậu cứ cố chấp chém giết thì sau khi rời khỏi đỉnh núi Yên Long, còn ai trên thế giới có thể tha cho cậu? Thần y Lâm, cậu đâu cần phải đối đầu với cả thế giới! Cậu là người thông minh thì có lẽ cậu hiểu làm vậy không có lợi gì cho cậu, mong cậu hãy cân nhắc những điều được và mất!", Lâm Phi Anh nghiêm túc nói.
Lâm Chính im lặng. Thấy vậy, Lâm Phi Anh vui mừng khôn xiết. Có hiệu quả!
Ông ta lại vội vàng nói: “Thần y Lâm, thế này nhé, nếu cậu lo lắng sau khi rời khỏi đây, ông Khổng sẽ báo thù cậu thì tôi có thể bảo ông ấy đứng ra cam kết ở trước mặt mọi người, đảm bảo sau khi rời đi sẽ không nhắc đến chuyện cũ, mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra, không ai nhắc đến chuyện này nữa, cậu thấy thế nào?”
Dứt lời, sắc mặt Khổng Hằng Xuân khế thay đổi, ông ta đang định nói gì đó, nhưng Lâm Phi Anh đã nhanh chóng bước tới, trầm giọng nói: “Ông Khổng, bây giờ thực lực của thần y Lâm này quá mạnh, không thể tiếp tục tranh đấu với hắn, tôi bảo vệ ông rời khỏi đây trước, đợi sau khi rời khỏi núi Yên Long, chúng ta sẽ tính sổ với hẳn sau!"
"Nhưng nếu như vậy, chẳng phải tôi sẽ nuốt lời sao? Đến lúc đó cả thiên hạ sẽ chê cười tôi!", Khổng Hăng Xuân hơi lo lắng.
"Ông Khổng, đã là lúc nào rồi mà ông còn suy nghĩ đến chuyện này nữa? Vả lại, ai dám cười nhạo ông? Đừng nghĩ nhiều như vậy, rời khỏi đây trước rồi nói!" Lâm Phi Anh tận tình khuyên nhủ.
Khổng Hằng Xuân ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu.
"Thôi vậy, cứ làm như ông nói đi, cao thủ mà tôi dẫn đến cũng chết rồi, bây giờ quả thật chỉ có thể rời khỏi đây trước, Phi Anh, lần này nhờ cả vào ông, tôi sẽ nhớ ân tình này của ông”, Khổng Hằng Xuân khàn giọng nói.
"Ông Khổng đừng hoảng sợ, có tôi ở đây!"
Lâm Phi Anh mỉm cười, nói xong, ông ta định tiếp tục thương lượng với Lâm Chính.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đi tới vài bước, nắm lấy bả vai Lâm Phi Anh, rồi ném mạnh xuống đất.
Lâm Phi Anh không phòng bị, rơi xuống đất ngay lập tức.
Bụp!
Mặt đất bị lực va chạm cực lớn tạo thành một cái lỗ lớn.
Mặt đất rung chuyển. Vết nứt lan rộng. Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ.
Người nhà họ Lâm trợn mắt há mồm, từng người một hét lớn, toàn bộ lao về phía Lâm Chính.
Nhưng không đợi Lâm Chính ra tay, Băng Thượng Quân như một bóng ma lao vào đám đông nhà họ Lâm, đánh gục tất cả các cao thủ của nhà họ Lâm.
"Thần y Lâm! Cậu làm gì vậy hả?"
Khổng Hằng Xuân lo lắng hét lên.
"Không làm gì cả, chỉ là muốn chậm rãi tính sổ với từng người một”.
Lâm Chính liếc nhìn Lâm Phi Anh đang nằm nhếch nhác dưới đất, bình tĩnh nói: "Lâm Phi Anh, nhà họ Lâm các người không có tư cách để mặc cả với tôi. Lần này tôi đến Yên Kinh cũng là vì các người vô số lần hãm hại tôi nên tôi mới đến đây để đòi lại công bằng! Các người là kẻ mà tôi bắt buộc phải giết, bây giờ ông không suy nghĩ cho bản thân ông, trái lại còn muốn ở đây làm người tốt, muốn lợi dụng tôi để có được ân tình của Khổng Hãng Xuân, ông đúng là biết tính toán đấy!”
"Thần y Lâm... cậu..., Lâm Phi Anh không nói nên lời.
Ông ta không ngờ rằng thần y Lâm hoàn toàn là một kẻ điên.
"Nếu ông khăng khăng giữ lại mạng cho Khổng Hãng Xuân, vậy được, tôi sẽ tiễn ông lên đường trước”.
Lâm Chính hờ hững nói, anh lấy ra một cây châm bạc, đi về phía Lâm Phi Anh.
Lâm Phi Anh thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, cơ thể không khỏi run lẩy bẩy.